Con Rể Quyền Quý

Chương 3059




Chương 3059

“Thần mặt trời, cậu còn sát chiêu nào không?” Triệu Chính Khải nhìn tên béo ngồi bên cạnh mình.

“Có cái rắm” Toàn Cảnh Thiên tỏ vẻ ủy khuất: “Lão già này không xuất bài theo chiêu cũ, tôi đánh xong rồi, ông ta mới xuất chiếu, nếu không giết ông ta, đại ca à, hay là anh xuất sát chiêu đi, hôm nay tôi sợ lắm rồi. “

“Tôi giết được cái đầu cậu đấy!” Triệu Chính Khải lật lòng bàn tay ra, khi nãy ông ta chỉ cầm huyết phủ mấy giây mà lòng bàn tay đã sắp bị thiêu cháy hết rồi.

“Hại, thế làm sao đây?” Toàn Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Đoạn Vân Long càng lúc càng tới gần, “Tôi có một cách”

“Cách gì?”

Toàn Cảnh Thiên hít thật sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông có từng nghe qua một loại chưởng pháp giáng từ trên trời xuống chưa?”

“Cậu…”

“Keng!”

Ngay lúc Đoạn Vân Long chỉ cách hai người mấy mét, một chiếc lưỡi liềm màu đen từ trên trời giáng xuống, sau đó, rơi trước mặt Đoạn Vân Long.

Trên chiếc liềm đen, phát ra một luồng tử khí màu đen, ngăn chặn đường tiến của Đoàn Vân Long.

“Lại có kiến xuất hiện rồi?” Trên mặt Đoạn Vân Long tỏ vẻ khó hiểu, ông ta lại vung chùy thiết trong tay, đập mạnh vào cây liềm đen đó.

“Vù vù vù vùi”

Trên trời vô số âm thanh phá không vang lên.

Một ngọn giáo, từ trên trời rơi xuống, cắm vào mặt đất.

Một thanh bảo kiếm, tỏa ra ánh sáng sắc bén, cắm vào mặt đất.

Một thanh đại đao, đầy rẫy sát khí, cắm vào mặt đất.

Một chiếc rìu lớn, cảm giác rất nặng nề, cắm vào mặt đất.

Từng thanh từng thanh vũ khí, toàn bộ đều rơi bên cạnh Đoạn Vân Long, hình thành một vòng vây, nhốt Đoạn Vân Long vào trong đó.

Đoạn Vân Long vẫn không biến đổi sắc mặt, chính ngay lúc này, cuối cùng cũng thay đổi, bởi vì ông ta phát hiện, những binh khí đang cắm xung quanh mình, toàn bộ đều là tổ khít “Tổ khí!” Triệu Chính Khải cảm thấy hơi sốc, nhìn lên không trung, thân ảnh quen thuộc đó, đập vào mắt của ông ta.

“Cuối cùng cũng đến rồi.” Lam Vân Dương nhìn Trương Thác đang lơ lửng trên không trung: “Xem ra, thu hoạch không tệ.

Đoạn Vân Long ngẩng đầu lên, hai mắt ông ta nheo lại: “Là cậu! Tôi không tìm cậu, cậu lại dám tự mình tìm đến đây, có dũng khí lắm”

Trương Thác chẳng thèm nhìn thẳng Đoạn Vân Long đang bị nhốt dưới đất, trong tay anh, có một quyển trúc, anh mở quyển trúc ra, đọc lẩm bẩm trong miệng, tuy âm thanh không lớn, nhưng ở trong chiến trường cổ này vẫn có thể nghe rõ.