Con Rể Quyền Quý

Chương 3057




Chương 3057

“Mới có nhiêu đây sức sao, không chịu nổi một đòn! Đến đây đi, cho ông xem thử kết quả luyện tập một ngày hai trăm cái chống đẩy ông đây!”

Cây côn trong tay Toàn Cảnh Thiên bay vụt lên, chớp mắt đã dài mươi mét, to hai mét rồi.

Toàn Cảnh Thiên ôm cây côn vào trong lòng, dùng sức.

đập mạnh xuống, Đoạn Vân Long dùng chùy thiết phản kháng lại, nhưng không có một chút tác dụng nào, khi Toàn Cảnh Thiên liên tục dùng côn đập xuống, thì hai chân ông ta, đã bị ghìm xuống mặt đất rồi.

“Ăn một đòn cuối của ông đây!” Toàn Cảnh Thiên nhảy lên không trung, dựng thẳng cây côn phía trước, mũi chân đạp vào thành bên của cây côn, đưa cả người bay lên đỉnh côn.

“Chết đi cho ông!”

Toàn Cảnh Thiên ra sức mà đạp, cây côn đánh xuống phía dưới với uy lực cực mạnh.

“Âm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Đoạn Vân Long hoàn toàn bị cây côn đè bên dưới, cây côn tiếp xúc với mặt đất, không còn nhìn thấy Đoạn Vân Long đâu nữa.

Toàn Cảnh Thiên đứng một chân lên đỉnh côn, kim kê độc lập, hai tay hợp lại đặt trước ngực.

“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, trời có đức hiếu sinh, bần tăng vốn không muốn khai sát giới, sao lão khốn kiếp ông không biết tốt xấu vậy chứ, tội lỗi tội lỗi.”

Bộ dạng đầu trọc của Toàn Cảnh Thiên, áo cà sa trên người tung bay phất phới, trông có vẻ giống một vị cao tăng đắc đạo, trong mắt anh ta tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ra phần áo phía sau lưng Toàn Cảnh Thiên đã ướt đẫm mồ hôi, chuyện đốt cháy huyết mạch này vốn không phải là chuyện dễ dàng.

Toàn Cảnh Thiên đứng trên đỉnh côn, có ngọn gió thổi quả, toát lên dáng vẻ cực kỳ soái khí.

“Kết thúc như thế này sao?” Triệu Chính Khải nhìn Lam Vân Dương hỏi.

“Không đơn giản như thế đâu” Lam Vân Dương khẽ lắc đầu: “Nếu thần mặt trời này không còn hậu chiêu nữa, sợ là sẽ rất nguy hiểm, ông nghỉ ngơi thế nào rồi?”

“Miễn cưỡng thôi” Triệu Chính Khải nhếch miệng cười: “Ông muốn làm thế nào”

“Tôi giúp ông Lam Vân Dương đặt một tay lên vai Triệu Chính Khải: “Ông đi dẫn binh, may ra, vẫn còn cơ hội đấu một trận”

Triệu Chính Khải nhìn Đoạn Vân Dương đang bị đè dưới đất, hít sâu một hơi: “Có lẽ chỉ có thể làm như vậy thôi”

“Ài, sức mạnh thế này, bần tăng còn chưa làm nóng người mà ông đã không được rồi sao!” Toàn Cảnh Thiên vẫn hống hách nói.

Đột nhiên, cây côn khổng lồ dưới chân Toàn Cửu Thiên phát sinh rung lắc, Toàn Cảnh Thiên đứng trên cây côn sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta đạp lên cây cô, dùng sức đè xuống, nhưng không thể nào ngăn cản được sự dao động trên đến từ cây côn.

Cây côn càng lúc càng rung mạnh, chính lúc này, nơi tiếp xúc giữa mặt đất và cây côn cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, thậm chí cả một mảnh đất lớn cũng bắt đầu chấn động.

“Nhanh lên!” Triệu Chính Khải cũng thay đổi sắc mặt: “Không kịp rồi!”

Ngay lúc Triệu Chính Khải vừa dứt lời, cây côn bắt đầu nghiêng sang một bên.

Toàn Cảnh Thiên nhảy lên, vung tay một cái, cây côn biến về trạng thái tự nhiên của nó, rồi rơi vào trong tay anh ta.