Con Rể Quyền Quý

Chương 3019




Chương 3019

Lúc Trương Thác đi qua, ánh mắt của người thanh niên kia trở nên đờ đẫn, cậu ta há to miệng, rõ ràng là muốn lên tiếng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, chậm rãi giơ cánh tay chỉ vào Trương Thác, nhưng khi cậu ta duỗi ngón tay ra, cổ trên đầu đã lăn xuống đất, hai mắt vẫn là mở to.

Cảnh tượng như vậy khiến cho toàn bộ hội trường đấu giá đầu tiên là sửng sốt, sau đó là tiếng hét thảm thiết.

“Đã chết!”

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Cả hội trường bỗng trở nên hỗn loạn, mọi người cuống cuồng chạy về phía cửa ra vào của hội trường đấu giá.

Mà người chủ trì vốn định tìm Trương Thác làm phiền, hiện tại sắc mặt tái nhợt, ở nơi nào dám tìm Trương Thác làm phiền, theo đám người hỗn loạn, lao thẳng về phía lối ra.

Nhân viên bảo vệ ở lối vào của sảnh đấu giá bị mọi người kéo đến mở cửa cũng không ngăn được.

Trong đám đông hỗn loạn, Trương Thác, ăn mặc kỳ quái, chỉ nhìn xuống xác chết của người thanh niên.

“Hãy nhớ rằng, thái độ thừa nhận sai lâm, phải thành khẩn”

Ở giữa đám đông hỗn loạn tại buổi đấu giá, Trương Thác một mình đi về phía cửa, trông anh có vẻ lạc lõng và nhân viên bảo vệ cũng không dám ngăn cản anh.

Có thể tưởng tượng rằng sau ngày hôm nay, Trương Thác sẽ mang tiếng xấu trên lưng, trở thành tội phạm và tội nhân của đất nước.

Nhưng Trương Thác có vẻ thờ ơ trước những tai tiếng như vậy.

“Ông già Lục à, đây có phải là một bài kiểm tra khác không?”

Trương Thác lẩm bẩm, anh có thể cảm nhận được cuốn thạch thư mà anh vừa lấy được kia đang phát ra một dòng năng lượng mỏng manh. Đây là dấu hiệu báo trước về việc mở khóa tổ binh.

Mỗi khi lấy được một tổ binh và mỗi khi mở khóa tổ binh thì đều là một bài kiểm tra đối với Trương Thác. Lưỡi hái bản mệnh là để Trương Thác đối mặt một cách trực tiếp nhất với góc khuất ở sâu trong tâm hồn mình, và cuốn thạch thư này đang gột rửa Trương Thác. Mọi người đều nói răng họ không quan tâm người khác nhận xét bản thân như thế nào, nhưng có ai lại thật sự không quan tâm chứ?

Nhưng hiện tại, Trương Thác, thật sự không sợ dư luận của xã hội. Nếu suy nghĩ của mọi người có thể theo cùng một chiều hướng, thì trên đời này sẽ không có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy.

Trương Thác bước ra khỏi buổi đấu giá, đi trên những con đường đông người qua lại. Rõ ràng là anh đang ở thế giới này, nhưng lại cảm thấy bản thân không thuộc về thế giới này.

“Đã bảy ngày rồi, nên đến bước tiếp theo” Trương Thác tự nói với chính mình.

Ở châu Nam Cực, trong chiến trường cổ xưa.

Quân đội của loài người đã lao vào trong chiến trường cổ xưa, những tiếng la hét của họ vang khắp cả đất trời. Lúc này những thú nhân mà họ phải đối mặt có thân hình bình thường giống bọn họ và nhìn thì có vẻ như sự chênh lệch được thu hẹp lại rất nhiều. Nhưng hiện tại, thú nhân đang chiếm giữ các vị trí trên cao và con người ở bên dưới mặt đất nên không có phương pháp tấn công nào có thể sử dụng được, và sau một vài đợt tấn công thì con người hoàn toàn bị rơi vào tình huống bất lợi.

Hơn nữa, bởi vì bị áp chế bởi quy tắc của chiến trường nên những tồn tại như Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương bị hạn chế phát huy sức mạnh của mình, và rốt cuộc họ không thể tiến thẳng vào khu vực của thú nhân như một con dao sắc bén.

Theo quy tắc của chiến trường cổ xưa, năng lượng làm người khác bị thương có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào. Mỗi người đều mặc áo giáp nặng và tay cầm thanh kiếm, kể cả thú nhân cũng thế. Những lưỡi kiếm sắc bén bình thường không còn có thể chém vỡ áo giáp trên người thú nhân nữa.

Chiến sĩ loài người dũng cảm thì chiến sĩ thú nhân có thể dùng từ điên cuồng để mô tả. Móng vuốt và răng nanh đều có thể là vũ khí của bọn họ. Lực lượng của họ thuộc vào giới hạn về kích thước của họ. Mỗi chiến sĩ thú nhân đều cần ít nhất ba hoặc bốn chiến sĩ tinh nhuệ của con người thì mới có thể đối phó được.