Con Rể Quyền Quý

Chương 2937




Chương 2937

Lúc này, Trương Thác có cảm giác mình có thể tuỳ tiện nắm trong tay những luồng linh khí đang đánh về phía mình.

Ngay bản thân Trương Thác cũng không chú ý, sau lưng anh, Ngân Nguyệt và diệu nhật đồng trời xuất hiện. Nhưng lần này, Ngân Nguyệt và diệu nhật không xuất hiện sau lưng anh như trước kia, mà treo lơ lửng trên đỉnh đầu anh.

Sau lưng Trương Thác, một bóng người khổng lồ chậm rãi hiện lên. Bóng người này, chân đạp lên hai dãy núi, nhìn qua là một người khổng hồ. Ngân Nguyệt và diệu nhật treo giữa bóng người đó, trông như hai con mắt của người đó.

Cái bóng to lớn sau lưng Trương Thác không tiếp tục ngưng tụ lại, mà ngừng lại ở giai đoạn đó, không có thay đổi gì.

Một cái bóng màu vàng xuất hiện, chính là chiến linh mới nhất của Trương Thác. Chiến linh cao khoảng bảy mươi mét, đang dần dần mờ đi, sau đó biến thành chùm ánh sáng vàng, cuối cùng biến thành một tấm khiên, treo trên cánh tay trái của bóng người kia.

Thêm một cái bóng màu đỏ xuất hiện, kiếm khách độc nhất vô nhị có thể đánh ra kiếm khí vô địch này giống như là ảo ảnh của bản thể, hoá thành một thanh kiếm dài khoảng bảy mươi mét, treo trên cánh tay phải của bóng người sau lưng Trương Thác.

Lấy mặt trăng và mặt trời làm hai con mắt! Lấy chiến linh làm vũ khít Đây!

Chính là Anh Linh của Trương Thác!

Cảnh này xuất hiện, kể cả người mặc giáo bào trắng trong Thành Thánh cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Người phụ nữ kia xoay người lại, nhìn bóng người mờ ảo kia, trong mắt lộ ra vẻ đang nhớ lại chuyện cũ. Cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, mấy giây sau, cô ta cười lên: “Rốt cuộc vẫn là vua của loài người, đây là may mắn của thiên hạ”

Người phụ nữ đó vừa dứt lời, một luồng khí đen như mực nhanh chóng lan đến sau lưng bóng mờ phía sau Trương Thác, trong nháy mắt, Ngân Nguyệt và diệu nhật trở nên đỏ như máu, trăng máu nhô lên cao!

Đồng tử của người phụ nữ đó mạnh mế co rút lại: “Cái gì!

Chuyện này…”

Bản thể của Trương Thác đã là một huyết nhân từ lâu.

Anh quét mắt nhìn xung quanh, nụ cười nhạt treo trên khoé miệng, anh nị ác vị tiền bối ở Anh Linh Điện, hình như vừa rồi các người rất thoải mái, bây giờ có phải nên tới lượt tôi không”

Dứt lời, Anh Linh sau lưng Trương Thác quơ thanh kiếm màu đỏ trên tay lên. Trong nháy mắt, huyết ngọc trên trời rơi xuống, cơn mưa máu tưới lên mặt đất. Lúc này, khắp trời đất đều đỏ như máu, ngay cả mây đen tụ trên trời cũng nhuốm màu đỏ.

Đám mây đen bị xé ra bao phủ lấy ánh mặt trời của Trương Thác cũng đã hoàn toàn biến mất.

Trương Thác đứng trước Anh Linh mày đen, giống như trốn vào bóng tối, cả người anh đều là máu, trông như ma quỷ, vô cùng đáng sợ.

Ánh sáng màu đỏ chiếu khắp đất trời. Hơn ba mươi người đang vây lấy Trương Thác cũng đã lựa chọn.

“Chạy thôi!”

Trước mặt Trương Thác đang thức tỉnh Anh Linh, bọn họ không có lựa chọn nào khác, vì bọn họ cũng cảm nhận được uy lực của thanh kiếm màu đỏ kia. Nó mang tới cảm giác kỳ quái, giống như có thể trực tiếp kéo bọn họ xuống vực sâu. Ngay cả những giọt mưa máu rơi trên người cũng khiến bọn họ cảm nhận được sự lạnh lẽo giống như bị ma quỷ quấn thân, không đuổi đi được.

Ở giữa Thành Thánh, người phụ nữ kia thở dài một tiếng: “Rốt cuộc vẫn xuất hiện trạng thái khiến người ta không thể chịu nổi nhất. Cũng phải, cuối cùng vẫn là số mệnh. Đoạn đường tiếp theo vô cùng khó khăn, nhưng như vậy sẽ biến thành đơn giản”

Mưa máu bao phủ cả trời đất, hơn ba mươi cường giả bắt đầu chạy, nhưng đao mang màu đỏ kia đã quét ngang qua, sao bọn họ có thể chạy thoát được.