Con Rể Quyền Quý

Chương 2932




Chương 2932

Bà người vừa nói chuyện, vừa mở máy truyền tin, nhưng mà chỉ vài phút sau, ở khắp ngóc ngách trong khu Vạn Sơn này, có bóng người xuất hiện, miệng lẩm bẩm nói: “Ha ha, Lục Giả Hành dạy bảo rất có ý đồ”

Khu Thiên Khải cũng có người xuất hiện như vậy mà không chỉ một người.

“Cuối cùng cũng tới rồi, học trò của Anh Linh Điện? Có tư cách gì mà kế thừa Anh Linh Điện, nên hóa thành đất vàng thì hơn”

Khu Lục Lâm hay khu Địa Mạc cũng đều có bóng người hiện thân.

Mà ngay tại chỗ giáp ranh giữa khu Vạn Sơn và khu trung †âm thế giới thần thánh cũng có mấy bóng người xuất hiện ở đó, bọn họ không bay bổng trên cao mà đứng trên mặt đất, chắp tay sau lưng, trên người mặc áo choàng đen, im lặng không lên tiếng, như đang chờ đợi điều gì đó.

Suốt cả đêm, Trương Thác – người có Ngân Nguyệt trong tay bỏ xa những người đuổi giết anh. Anh đi lại trong núi lớn, chỉ thấy khắp đường núi này đâu đâu cũng rất nhiều xác người, thú nhân tàn sát bừa bãi trên nền văn minh tâm trái đất, không có một tòa nhà thành thị nào có thể thoát khỏi thú nhân.

Số lương đội quân thú nhân, vượt xa sức tưởng tượng của Trương Thác. Trong khoảng thời gian một ngày một đêm chạy thục mạng, mấy người tôn chủ Thiên Nhã Trúc đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, bọn họ muốn Trương Thác tới viện trợ, nhưng mà lúc này, Trương Thác tự bảo vệ mình còn khó khăn nói chỉ tới việc viện trợ.

Trương Thác tính toán về lộ trình một chút, đại khái là cần hơn nửa ngày nữa là mình có thể tới thành chính của Vạn Sơn, đi qua thành chính, sẽ tới trung tâm, liên tục bạo phát tính chạy nước rút, tốc độ nhanh hơn quá nhiều so với những gì Trương Thác dự đoán.

Đương nhiên, loại chạy nước rút này, đối với Trương Thác mà nói, vẫn cực kỳ nặng nề, thần kinh cùng cơ bắp luôn trong trạng thái căng thẳng, không dám có một chút thả lỏng nào, bởi vì anh hiểu rõ, có người đang đuổi giết mình, chỉ cần bản thân có một chút thả lỏng nào, mục tiêu sẽ có thể sụp đổ, dù sao bản thân Trương Thác cũng chắc chắn việc này, với cấp bậc của bọn họ, muốn giết người đồng cấp còn rất khó, nhưng đứng trên góc độ nào đó, cũng rất đơn giản.

Trương Thác đi bộ trên ngọn núi lớn, không những phải né tránh ba người đang muốn giết mình mà còn phải đề phòng thú nhân, anh không muốn tạo ra chút động tĩnh gì để ba người kia tìm thấy.

Khu Vạn Sơn, nơi đâu cũng là núi, loài người đối với những vùng núi này mà nói, có vẻ nhỏ bé, nhưng với thực lực của mình nhất định có thể vung tay cũng khiến ngọn núi sụp đổ.

Để làm được điều đó cần có quá trình trưởng thành, quá trình trưởng thành của Trương Thác đã rất nhanh, nhưng đối với kẻ địch mà nói, vẫn còn rất chậm.

Bây giờ toàn bộ tâm trái đất, đều bị thú nhân tàn sát bừa bãi, nhưng có một chỗ ngoại lệ chính là trung tâm bốn khu vực lớn, tọa ở đó có bức tường màu trắng của Thánh Thành, thế giới thần thánh!

Thế giới thần thành nằm ở tâm trái đất, địa vị cao cả ấy, không có bất thế lực nào, dám bất kính với thế giới thần thánh.

Bức tường màu trắng bên ngoài, không có một ai bảo vệ, vài pho tượng quý đứng sừng sững ở đó, rõ ràng sạch sẽ không nhuốm một hạt bụi, nhưng cũng chính sự sạch sẽ ấy lại khiến con người ta cảm thấy sợ sệt.

Trong thế giới một người mặc áo đạo sĩ màu trắng đi tới bức tường trắng trước cửa lớn, ông ta nhìn chăm chăm vào cửa chính lẩm bẩm nói: “Căn cứ vào tin tức chủ thượng gửi tới, người kia chắc khoảng hai ngày nữa là đến, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng, người kia không thể xảy ra bất trắc gì”

Người này nói như tự nói với chính mình cũng như cấp dưới nhận được mệnh lệnh nào đó.

Trên tầng không cao vút, mặt trời treo lơ lửng tỏa ra những tia nắng mãnh liệt rọi xuống thế gian. Nó hệt như đôi mắt có thể nhìn xuống chúng sinh một cách bao quát, phát ra ánh sáng chói lọi. Ánh sáng ấy giống như bề trên ban xuống cho con dân ân huệ, như phúc mà tổ tiên để lại cho con cháu đem lại cho Trương Thác cảm giác khó có thể nói thành lời.

Nếu như là trước đây, trong đầu Trương Thác sẽ không bao giờ xuất hiện những ý nghĩ này, nhưng có thể từ sau chuyện ánh trăng lần trước qua đi, Trương Thác đã bắt đầu cảm thấy vô cùng nghi hoặc đối với tất cả mọi thứ của tâm trái đất.