Con Rể Quyền Quý

Chương 2921




Chương 2921

“Không hiểu là do cô chưa từng tiếp xúc với chuyện như vậy” Trương Thác nhún vai, “Không ai còn có thể tỉnh táo khi đối mặt với quyền lực, mọi người trên thế giới này đều như vậy cả”

“Còn anh thì sao?” Từ Vy nhìn về phía Trương Thác: “Nếu anh gặp phải chuyện như vậy thì anh có còn tỉnh táo không?”

“Tôi hả” Trương Thác tự giễu cười: “Tôi cũng từng mất phương hướng, nhưng sự kính sợ đã khiến tôi tỉnh táo hơn, sự kính sợ khiến tôi hiểu rằng những quyền lợi mà tôi có so với một số yếu tố vật chất thì chẳng đáng một đồng”

“Rốt cuộc anh là ai vậy?” Từ Gia tò mò nhìn Trương Thác: “Lúc đầu tôi còn tưởng rằng anh là người được Y Ngọc.

Điệp phái tới, nhưng hóa ra lại không phải, tôi cũng chưa bao giờ nghe anh tôi nhắc đến anh”

Trương Thác sờ sờ chóp mũi, cười: “Có lẽ anh cô đã nhắc đến rồi đấy, chẳng qua là do cô không để ý mà thôi”

Trong khi nói chuyện, Trương Thác và Từ Vy đã đến đầu con hẻm.

“Này, chẳng phải đây là Từ Vy của chúng ta sao? Nghe nói Thành chủ Y đã sắp xếp một mối hôn sự cho cô, hình như đối phương là con nhà danh gia vọng tộc đấy!” Một người phụ nữ trẻ trung từ trong hẻm bước ra, nhìn thấy Từ Vy thì sắc mặt cô ta liền trở nên kỳ quái.

Khi Từ Vy nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, cô nói: “Này Nghiêm Xinh, chuyện của tôi không cần cô phải xía vô đâu!”

Được gọi là Nghiêm Xinh khiến người phụ nữ kia mỉm cười: “Sao vậy Từ Vy, dù gì cũng là bạn cũ với nhau mà, khi đó chúng ta cùng nhau đến thành phố Bắc Hà này, bây giờ cô gặp chuyện tốt, sao tôi không được hâm mộ cô chứ? Tuy răng cô chỉ là con dâu thứ bảy của nhà người ta, nhưng cũng khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ đâu!”

Tuy Nghiêm Xinh nói vậy, nhưng trên mặt cô ta lại hiện lên vẻ châm biếm sâu sắc.

“Nghiêm Xinh, cô không cần phải ở đây mà nói hươu nói vượn” Từ Gia hừ lạnh. “Lúc đó người đàn ông của cô theo đuổi tôi, tôi cũng chưa bao giờ nói rằng tôi thích tên đó, anh ta tự tiện thông báo với người ta đang bên cạnh tôi, tôi cũng đã cảnh cáo anh ta chuyện này rồi!”

Sắc mặt Nghiêm Xinh có phần khó coi, nhưng cô ta đã sớm bình thường trở lại: “Từ Vy, giờ cô nói mấy chuyện này thì còn có ích gì? Giờ tôi chỉ muốn chờ xem khi nào cô kết hôn thôi, tôi sẽ tặng quà cưới cho, à đúng rồi, tiện thể còn xem cảnh cô dâng trà cho sáu cô chị chồng tương lai của mình nữa chứ, hahahaha!”

Nghiêm Xinh cười thành tiếng.

“A bé Xinh, hóa ra em ở đây!” Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới bên cạnh Nghiêm Xinh, người đàn ông này trông mới khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người bình thường, quần áo cũng rất tầm thường.

Khi người đàn ông chạy tới, thấy Từ Vy, anh ta hơi sửng sốt, sau đó lập tức quan sát Trương Thác một cách tỉ mi.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Nghiêm Xinh bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi: “Vương Liêm, Từ Vy người ta sắp được gả cho nhà giàu rồi, anh cũng không đu nổi người ta đâu, anh dẹp cái suy nghĩ này liền đi!”

Vương Liêm lập tức đền bù bằng một khuôn mặt vui vẻ: “Bé Xinh à, em đang nói cái gì vậy, lúc đó Từ Vy cứ bám lấy anh dai như đỉa đói vậy, nhưng anh đâu có thích cô ta, từ trước đến giờ anh chỉ yêu mình em thôi.”

“Tôi bám lấy anh dai như đỉa?” Từ Vy nghe thấy liền không vui: “Vương Liêm, anh nhìn lại mình đi, anh có cái gì đáng để tôi bám dai như đỉa không?”

Vương Liêm hừ lạnh một tiếng: “Tôi làm sao? Dù gì thì tôi còn tốt hơn cái người bên cạnh cô nhiều!”

Vương Liêm khinh bỉ liếc nhìn Trương Thác, bởi vì anh ta không cảm thấy một chút giàu có nào ở trên người Trương Thác.

Vẻ mặt Trương Thác hơi kỳ quái, sao mình nằm không cũng dính đạn vậy? Hơn nữa, mặc dù không quan tâm nhiều đến ngoại hình nhưng trông anh cũng không tệ mà, trông cường tráng hơn Vương Liêm nhiều.