Con Rể Quyền Quý

Chương 2900




Chương 2900

“Trần Thanh Sơn, ông có thể đi theo chúng tôi, nếu như sự việc không phải như thế, Thiên Nhã Trúc tôi sẽ chịu tội với ông”

“Không cần” Trần Thanh Sơn lắc đầu.

“Hiện tại tôi không muốn đi đâu hết, tôi muốn ở lại đây trò chuyện với bà một lát”

Trương Thác đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng.

“Vậy ông trò chuyện với bà ấy đi, tôi đi trước.”

Trương Thác nói xong bèn chuẩn bị khởi hành.

“Đi? Đi đâu chứ!” Trần Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, linh khí trên người càng thêm cuồng bạo tràn ra.

“Tôi đã nói rồi, mấy người chờ ở chỗ này cùng tôi tán gẫu.”

Ánh mắt Trần Thanh Sơn khóa chặt trên người Trương Thác.

Trương Thác hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt kỳ quái hỏi Trần Thanh Sơn.

“Tán gẫu với ông ư? Ông cảm thấy tôi với ông rất quen thuộc à?”

“Sao thế? Không quen thì không thể trò chuyện hả?” Trần Thanh Sơn giang hai cánh tay ra, linh khí tiếp tục tràn đầy, đây là đang thể hiện võ lực của mình.

Trương Thác làm ra dáng vẻ suy nghĩ, sau đó khế gật đầu.

“Trò chuyện một lát, trái lại cũng không phải không được”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Thác, Trần Thanh Sơn đương nhiên cho rằng Trương Thác đã thần phục, ông †a lộ nụ cười hài lòng.

“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt”

Thiên Nhã Trúc thì lại vô cùng nghi hoặc, bởi vì bà ta rất rõ ràng cách đối nhân xử thế của Trương Ức Thùy này, lúc trước mấy người bọn họ còn dám đánh nhau với tứ đại tôn chủ, thậm chí có người còn lấy một địch hai, Trương Ức Thùy này nhìn thế nào cũng không giống với loại người sẽ chịu thua.

Trương Thác lên tiếng.

“Tôi có một vấn đề, chắc hẳn ông có thể giải đáp qua cho tôi biết.”

“Vấn đề gì” Trần Thanh Sơn đáp, ông ta nhìn Trương Thác chịu thua, trở nên có chút kiêu ngạo.

“Nếu như là vấn đề tôi không muốn trả lời, tôi sẽ không nói, trước khi cậu hỏi, tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ”

“Không đâu” Trương Thác xua tay nói.

“Vấn đề này ông chắc chắn sẽ trả lời tôi”

Trần Thanh Sơn thấy Trương Thác nói chuyện cường thế như vậy, ông ta nhướng mày.

Trương Thác nhếch miệng cười.

“Vấn đề của tôi chính là, ông cho là tôi mất bao lâu là có thể đánh chết được ông?”

“Cậu láo xược!” Trần Thanh Sơn hét to một tiếng, hiển nhiên ông ta không nghĩ đến, vấn đề mà người này hỏi lại là câu kia, đây hoàn toàn là dáng vẻ không để ông ta vào mắt.

Mà sau khi Trương Thác hỏi ra vấn đề này, nghi ngờ trên mặt Thiên Nhã Trúc hoàn toàn biến mất, đây chính là Trương Ức Thùy mà bà ta biết.

Trong nháy mắt thần kiếm màu tím trong tay Trương Thác ngưng tụ mà thành, anh lên tiếng nói.

“Nếu như ông không nói, tôi sẽ tự mình thử một chút”

Trương Thác nói xong, trong chớp mắt thần kiếm màu tím đột nhiên bổ ra, một luồng ánh sáng tím đã xé rách linh khí Trần Thanh Sơn ngưng tụ trong một giây.

Thân thể Trần Thanh Sơn nhanh chóng lui lại, một anh linh trăm mét hình thành sau lưng ông ta, anh linh của Trần Thanh Sơn là một võ sư, song quyền đều có ánh sáng.

“Từ lúc này bắt đầu tính thời gian” Trương Thác mỉm cười, ngay sau đó kiếm khí màu tím chém ra, ánh sáng đen trắng đan xen.