Chương 2846
Thanh niên mặt mày gian xảo cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lâm Ngữ Lam, rồi lên tiếng nói: “Được, vậy sư muội, lần này xem như vận may của cô tốt, cô đợi đợi sư huynh, lần sau, sư huynh sẽ từ từ chơi với cô.”
Đối với sự uy hiếp của thanh niên mặt mày gian xảo, Lâm Ngữ Lam hoàn toàn không để trong lòng.
Ba thanh niên của đạo quán Ngọc Hư dừng tay, bọn họ cũng biết rõ ràng lần này mình tới cũng không phải để gây sự, chuyện xảy ra lần này có liên quan trọng đại, một khi khơi dậy nội chiến, ba người bọn họ cũng không chiếm được lợi ích gì tốt.
Ba người Trương Thác trở vào phòng làm việc của Cửu Cục, không để ý đến chuyện xảy ra bên ngoài nữa.
Trong ba thanh niên ở đạo quán Ngọc Hư, người vẫn luôn không nói gì đó mở miệng: “Cửu Cục, cho rằng bản thân mình hiểu rõ cái gọi là nhà giam kia, thì ở nơi này làm mưa làm gió, tôi ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy với cái được gọi là nhà giam này”
Người thanh niên này mang vẻ mặt khinh thường, sau khi nói xong, thân hình bay vút về phía nhà giam địa ngục, lao xuống phía dưới sa mạc đó, sau đó, cũng chẳng còn sau đó nữa.
Qua hơn mười phút, thanh niên dẫn đầu đạo quán Ngọc Hư và thanh niên mặt mày gian xảo nhận được tin tức của người này, rằng anh ta đã bị nhốt ở bên dưới, không thể ra ngoài được, linh khí hoàn toàn không có cách nào sử dụng, hoàn toàn bị phong kín!
Kết quả này khiến hai thanh niên ở đạo quán Ngọc Hư này thay đổi sắc mặt, người nhà mình cũng bị nhốt vào trong rồi sao? Lẽ nào, ngoại trừ Cửu Cục ra, thật sự không có người nào có thể phá được nhà giam này?
Người thanh niên dẫn đầu lại nhận được tin nhắn của một người khác, đại khái ý tứ là kêu Cửu Cục ra tay, cứu anh ta ra ngoài.
“Đi! Tìm Cửu Cục cứu người!” Người thanh niên dẫn đầu lên tiếng.
Thanh niên mặt mày gian xảo mang vẻ mặt nghỉ ngờ: “Không phải bọn họ không ra tay sao?”
“ỒI” Thanh niên dẫn đầu cười khinh thường: “Người của Cửu Cục không cứu người khác, lẽ nào, ngay cả người của đạo quán Ngọc Hư ta cũng dám không cứu luôn sao?”
“Ngược lại cũng đúng” Thanh niên mặt mày gian xảo gật đầu.
Hai người đi thẳng đến bên ngoài phòng làm việc.
“Triệu Chính Khải!” Thanh niên dẫn đầu hét ra cái tên này.
“Cút!”
Chợt nghe thấy giọng nói của Triệu Chính Khải vang lên, giống hệt như chuông lớn.
Một chữ cút này của ông ta, trực tiếp khiến lời nói sắp ra khỏi miệng của hai thanh niên đạo quán Ngọc Hư nuốt trở về bụng, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ tức giận trong mắt đối phương.
Người thanh niên dẫn đầu mở miệng quát: “Được lắm, Triệu Chính Khải, tôi cho ông ngông cuồng đấy, tôi xem ông có thể ngông cưồng được đến khi nào?”
Thanh niên dẫn đầu nói xong, quay người rời đi.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Tuy rằng Triệu Chính Khải ngoài miệng kêu muốn đi ngủ, nhưng đôi mắt của ông ta lại không thể nào khép lại. Một đêm này, ông ta đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trên bàn, một khi hơi xảy ra sự thay đổi năng lượng trên diện rộng, ông ta sẽ xông ra khỏi phòng làm việc, đi tới gần nhà giam địa ngục quan sát.
Về phần Trương Thác thì lại luôn ngồi xếp bằng ở nơi đó, suốt một đêm, không ai biết anh đang làm gì.
Đợi đến khi mặt trời mọc, ánh sáng màu vàng chiếu rọi khắp toàn bộ sa mạc. Trên màn hình hiển thị máy tính ở trước mặt Triệu Chính Khải đột nhiên xuất hiện sóng dao động dữ dội.
Ông ta đứng bật dậy, hô lớn một tiếng: “Xảy ra chuyện rồi!”
Giọng nói của Triệu Chính Khải vừa dứt, những người khác đã lao ra vây quanh nhà giam địa ngục.