Chương 2834
Thác, con thân là con trai của ông ấy, con hẳn nên cảm thấy kiêu ngạo, cùng lúc duy trì sự kiêu ngạo này, con cũng có sứ mệnh thuộc về chính con. Con sinh ra không giống với mọi người, trước khi bố con rời đi, đã cầu một người thầy hiền cho con, ông ấy họ Lục, ông ấy là người vĩ đại giống như bố con, có ông ấy chăm sóc con, mẹ cũng có thể yên tâm.
Thác, mẹ không biết con của hiện giờ là người như thế nào, tận nơi sâu thẳm nhất trong lòng con đang chôn giấu những thứ gì. Những thứ này sẽ khiến con trở nên rất đáng sợ, nhưng mẹ mong răng con của hiện tại, trong lòng vẫn còn tình yêu tồn tại. Năm đó bố con có thể khắc chế được những thứ này, nên mẹ tin rằng, thân là con trai của ông ấy, con chắc chắn cũng có thể làm được. Thế giới này rất lớn, lớn đến mức chúng ta hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.
Chúng ta càng mạnh mẽ sẽ càng phát hiện ra sự nhỏ bé của mình, sẽ càng cảm thấy mình chỉ là một hạt bụi trên thế git ¡ này, chỉ vậy mà thôi.
Thác, hãy nỗ lực đi khám phá thế giới này, đối mặt với thế giới này đi, mẹ tin rằng sẽ có một ngày, con sẽ gặp được anh hùng cái thế đó, hai người có thể sóng vai chiến đấu bên nhau, mẹ sẽ nhớ hai người.”
Nội dung của một lá thư đến đây là kết thúc, ở chỗ đề tên chính là họ tên của mẹ Trương Thác.
Trương Thác năm chặt bức thư, nước mắt anh đã đảo vòng quanh hốc mắt, mẹ mãi mãi là nơi yếu đuối nhất tận sâu trong lòng của Trương Thác.
Hiện giờ anh thật sự rất muốn lớn tiếng nói cho mẹ anh biết, mình vẫn chưa đến ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Chí Tôn rồi, mình cũng không biến thành người bị bóng tối gặm nhấm đó, nhưng tất cả những chuyện này, lại không có nơi nào để nói.
Trương Thác quay đầu lại nhìn Triệu Chính Khải, mở miệng nói: “Ông còn biết gì nữa, nói ra nốt đi”
Triệu Chính Khải cười khà khà: “Thực ra có rất nhiều thứ không cần tôi nói nhiều thêm nữa, rất nhanh sẽ có người tới †ìm cậu, cậu có khả năng không biết có bao nhiêu bí mật trên thế giới này được giấu trên người cậu đâu”
Những lời mà Triệu Chính Khải nói ra này, huyền diệu lại khó giải thích, khiến Trương Thác nghe được cũng như lọt vào trong sương mù, thật sự không hiểu cho lắm.
“Được rồi” Ông ta đột nhiên ngẩng đầu: “Người đã tới rồ Giọng nói của Triệu Chính Khải vừa dứt, trên bầu trời của ngọn núi hoang, có hai bóng người xuất hiện, cả hai đều mặc áo đạo sĩ, tay cầm phất trần, gương mặt thoạt nhìn đã sáu, bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Trương Thác hơi nhíu mày lại: “Họ có lai lịch gì thế?”
“Một đám lão già thôi” Triệu Chính Khải bĩu môi: “Cậy già lên mặt, dù sao cũng không phải thứ dễ chơi gì, cậu tự mình cẩn thận một chút, tôi không có cách nào nói giúp được”
Triệu Chính Khải nói xong, quay đầu định rời đi.
“Họ Triệu kia, cậu định đi nơi nào vậy?” Trên bầu trời, một người lên tiếng, mang theo giọng điệu chất vấn: “Năm đó bố cậu và chúng tôi cũng ngang vai ngang vế, bây giờ cậu thấy chúng tôi, ngay cả một câu còn chưa nói mà đã dự định rời đi rồi sao? Lễ giáo tôn ti của Đông Hòa chúng ta, ở trên người cậu đều bị chó gặm hết rồi sao?”
Cả người Triệu Chính Khải cứng ngắc lại, sau đó xoay.
người nói: “Ha ha, hai vị sư thúc, đệ tử còn không phải vì quần áo không đúng mực, nên đang định về nhà, đợi sau khi tắm rửa thay quần áo xong, lại tới đây gặp mặt hai vị sư thúc hay sao?”
“Tuổi tác còn nhỏ mà đã lý do lý trấu nhiều như vậy rồi, không biết tôn sư trọng đạo, còn ra thể thống gì nữa. Lần này chỉ cảnh cáo cậu, nếu lần sau còn như vậy nữa, nhất định phải phạt nặng, cút!” Một lão già mặc áo đạo sĩ lên tiếng.
“Vâng, vâng” Triệu Chính Khải nghiêm mặt, không nói hai lời, lập tức chuồn mất.
Nhưng trước khi rời đi, ông ta vẫn nói với Trương Thác một câu: “Người anh em, cậu tự mình bảo trọng!”
Trên không trung, hai lão già mặc áo đạo sĩ đứng lơ lửng, từ trên cao nhìn xuống Trương Thác.
“Trương Thác, tôi là Cung Diệp Vấn đạo nhân, vị này chính là Đan Tô đạo nhân, chúng tôi và sư phụ Lục Giả Hành của cậu ngang vai ngang vế, hôm nay, cậu gặp được chúng tôi, †ại sao không quỳ xuống?” Cung Diệp Vấn đạo nhân, mở miệng hỏi anh với giọng điệu chất vấn.