Con Rể Quyền Quý

Chương 279-284




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 279:



Người thân đã khuát, là nỗi đau vĩnh viễn còn mãi trong tim mỗi người.



Dương Hải Phong lần lượt chịu hai cái tát, cảm thấy đau rát trên mặt, đến cả răng khôn của mình, cũng đã bắt đầu lung lay vì hai cái tát tay này.



Trương Thác cười nhếch mép: “Nói tiếp đi nào, sao lại không nói nữa rồi?”



Trương Thác giơ bàn tay lên, cái tát tay đó có thể vung đến bắt cứ lúc nào.



Mễ Lan đứng bên cạnh, quét mắt nhìn, nhìn thấy máy người bảo an của sân bay đã bước qua bên này, vẻ mặt cô có chút sốt ruột, mở miệng nói với Dương Hải Phong: “Dương Hải Phong, nếu như anh thấy khó chịu, thì báo cảnh sát bắt chúng tôi lại đi, nếu không thì đừng có khua môi múa mép!”



“Báo cảnh sát? Đm tôi khinh!” Dương Hải Phong phun ra một ngụm bọt máu, anh ta chỉ vào Trương Thác: “Thằng nhóc, ở Hàng Châu này, ông đây có không dưới 100 cách để chơi chết mày đó, báo cảnh sát đm hời cho mày quá rồi, mày chờ đi, chỉ cần mày dám ở lại Hàng Châu một ngày, thì ông đây sẽ làm cho mày sống không bằng chết!”



Dương Hải Phong vừa nói xong, thì bảo an sân bay cũng đã bước đến, hỏi thăm Dương Hải Phong: “Anh đây, có cần giúp đỡ gì không?”



“Không cần, cút ra!” Dương Hải Phong đẩy máy người bảo an với đầy cáu gắt, bước đi ra ngoài.



Những bảo an này thấy Dương Hải Phong thái độ như vậy, cũng không muốn tự làm mắt hứng, rời khỏi chỗ này giường như không có chuyện gì xảy ra vậy.



Thấy như vậy, Mễ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn hiểu rất rõ đối với tính cách của Dương Hải Phong này, lúc lung lay vì hai cái tát tay này.



Trương Thác cười nhếch mép: “Nói tiếp đi nào, sao lại không nói nữa rồi?”



Trương Thác giơ bàn tay lên, cái tát tay đó có thể vung đến bát cứ lúc nào.



Mễ Lan đứng bên cạnh, quét mắt nhìn, nhìn thấy máy người bảo an của sân bay đã bước qua bên này, vẻ mặt cô có chút sốt ruột, mở miệng nói với Dương Hải Phong: “Dương Hải Phong, nếu như anh thấy khó chịu, thì báo cảnh sát bắt chúng tôi lại đi, nếu không thì đừng có khua môi múa mép!”



“Báo cảnh sát? ĐÐm tôi khinh!” Dương Hải Phong phun ra một ngụm bọt máu, anh ta chỉ vào Trương Thác: “Thằng nhóc, ở Hàng Châu này, ông đây có không dưới 100 cách để chơi chết mày đó, báo cảnh sát đm hời cho mày quá rồi, mày chờ đi, chỉ cần mày dám ở lại Hàng Châu một ngày, thì ông đây sẽ làm cho mày sống không bằng chết!”



Dương Hải Phong vừa nói xong, thì bảo an sân bay cũng đã bước đến, hỏi thăm Dương Hải Phong: “Anh đây, có cần giúp đỡ gì không?”



1627721270533.png





tiếp theo đó như thế nào, Mễ Lan cô cũng không phải loại người có thể để cho người ta tùy tiện ức hiếp.



“Trương Thác, xin lỗi nhé, lúc nãy tôi chỉ muốn đùa chút thôi, không ngờ chuyện lại phát triển thành ra thế này.” Mễ Lan nói xin lỗi với Trương Thác.



“Không sao.” Trương Thác xua tay.



Nội tâm của Trương Thác, vô cùng nhạy cảm, khi dính líu đến hai người này, anh sẽ không khống chế được tính khí của mình, một người là Lâm Ngữ Lam mang lại cuộc sống mới với cho mình, người còn lại là mẹ ruột của mình, đây cũng là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của Trương Thác.



Ba người ra khỏi sân bay, tùy tiện bắt đại một chiếc taxi, rồi đi ra đến nội thành ngay.



Từ trước đến giờ, Trương Thác chưa từng nghe Lâm Ngữ Lam nhắc đến chuyện gia đình của Mễ Lan làm gì, Mễ Lan cũng giữ im lặng không nhắc đến chuyện gia đình mình.



Nhưng khi Trương Thác nhìn thấy chỗ mà gia đình Mễ Lan ở, chắc có lẽ cũng đã hiểu hơn khá nhiều.



Chỗ mà gia đình Mễ Lan sinh sống, là một khu giàu có thật sự, tuy là một tòa cao ốc nhỏ bình thường, diện tích chỉ tầm 130 mét vuông, nhưng phải biết rằng, giá nhà đất ở đây, giá bình quân cũng là 193,000 một mét vuông!
Chương 280:



Cái giá này, nếu đem đến thành phó Ngân Châu, ước chừng có thể khiến cho một đống người phải kinh sợ, tốc độ phát triển thần tốc của thành phó Ngân Châu hai năm gần đây, giá nhà đất đã trở mình hơn gấp đôi, mảnh đất đắt nhất cũng chỉ 12,000 một mét vuông, còn thành phố Lạc Hà bên cạnh Ngân Châu, mảnh đất ở khu vực tốt nhất, căn nhà còn chưa đến 3,000 một mét vuông.



Tắc đất tắc vàng ở thành phó lớn, chỉ có người đến ở đây, mới có thể lĩnh hội được.



Cha của Mễ Lan biết trước Mễ Lan sắp về, nên đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon ở nhà.



Mặc dù Mễ Lan đã ra sức ngăn cản, nhưng Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, mỗi người vẫn xách theo những phần quà riêng, rồi lúc này mới lên tòa nhà.



“Cha, mẹ, con về rồi.” Mễ Lan mở cửa nhà, vừa mới bước vào cửa, thì nhìn thấy hai người lớn.



Cha mẹ Mễ Lan gương mặt đầy nụ cười, nhìn con gái mình, nhưng lúc nhìn thấy Trương Thác đứng phía sau lưng Mễ Lan, biểu cảm của cha mẹ Mễ Lan hoàn toàn đông cứng lại.



Trương Thác vốn dĩ đang mỉm cười, cũng ngắn người ra lúc đó giống như vậy.



Lúc này, từ tận đáy lòng của Trương Thác có một suy nghĩ.



Tình hình gì đây? Mễ Lan chẳng phải là họ Mễ sao? Cha cô ấy sao lại là Tiêu Sơn!



Đúng vậy, Trương Thác quen biết cha của Mễ Lan, còn cha của Mễ Lan, cũng quen biết Trương Thác giống như vậy.



Sự kỳ lạ giữa Trương Thác và cha mẹ Mễ Lan, dĩ nhiên không thoát khỏi đôi mắt của Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, hai người họ nhìn ba người này đầy nghi hoặc.



“Trương Thác, anh quen biết với ba mẹ tôi à?”



Trương Thác cười mỉa mai: “Áy…chú Tiêu, thím Tiêu, đã lâu không gặp …”



Cha của Mễ Lan là Tiêu Sơn chỉ im lặng nhìn Trương Thác, nhưng có thể nhận thấy hơi thở của Tiêu Sơn dần dần trở nên dồn dập.



Mà mẹ của Mễ Lan thì đỏ mắt, phát ra tiếng nghẹn ngào.



“Cha mẹ, hai người. . .” Mễ Lan hoang mang khi thấy tình huồng này.



“Mễ Nhi, đó là con trai dì Tống đấy!” Mẹ Mễ Lan không nhịn được, vừa nói vừa rơi nước mắt.



“Dì Tống ư!” Nghe thấy cái tên này, Mễ Lan giật mình thẳng thốt.



Phản ứng của Lâm Ngữ Lam cũng đặc sắc không kém.



Lâm Ngữ Lam với Mễ Lan là bạn thân, nên cô từng nghe Mễ Lan tâm sự không ít chuyện.



Rất nhiều năm trước, gia đình Mễ Lan không giàu có lắm, thậm chí còn có thể nói là nghèo khó, mà Mễ Lan lúc đó còn bị ung thư máu. Bệnh này còn được gọi là bệnh máu độc, toàn thân người bệnh sẽ lên bọc mủ, đau đớn dẫn đến những cơn sốc. Khối u sẽ không ngừng di căn, khiến trái tim, cốt tủy và đại não của người bệnh đều chịu ảnh hưởng. Người mắc bệnh nếu như không được tủy thích hợp để cấy ghép thì có thể nói là vô phương cứu chữa.



Mễ Lan từng kể với Lâm Ngữ Lam rằng cô được cha mẹ nhặt về nuôi. Trước đó khi ung thư máu phát bệnh, cha mẹ hiện nay của Mễ Lan đã hết cách rồi, dù bọn họ muốn thay tủy cũng không lấy đâu ra tiền, mỗi ngày thấy Mễ Lan vượt qua trong đau khổ, tim hai người họ cũng như bị dao đâm.



Cũng may vào lúc đó, Tiêu Sơn tìm được một một người tự nguyện quyên góp tủy, mà người kia chính là mẹ của Trương Thác, Tống Hương.



Đó là một người phụ nữ rất bình thường, tên của bà rất bình thường, con người bà cũng rất bình thường, ăn mặc không đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là rách rưới.



Hai vợ chồng Tiêu Sơn dẫn Mễ Lan đến Ngân Châu thay tủy.



Mễ Lan khi đó mới tám tuổi, Trương Thác mười tuổi.



Có lẽ lúc đó mẹ của Trương Thác đã nghĩ sẵn đường lui, bà đưa ra yêu cầu mong hai vợ chồng Tiêu Sơn về sau có thể chăm sóc con mình một chút.



Phẫu thuật thay tủy hoàn thành, bệnh ung thư máu của Mễ Lan đã khỏi hẳn, hai vợ chồng Tiêu Sơn góp chút tiền muốn báo đáp Tống Hương, nhưng họ lại không tìm thấy Tống Hương nữa.



Vào năm Trương Thác mười bốn tuổi từng gặp mặt Tiêu Sơn, anh nói cho Tiêu Sơn rằng mẹ của mình đã đi rồi, Trương Thác lúc ấy còn ở nhà Tiêu Sơn một đoạn thời gian, khi đó Mễ Lan mới mười hai tuổi, nhà Tiêu Sơn cũng chưa ở Hàng Thành.
Chương 281:



Trương Thác là con của ân nhân cứu mạng, nên hai vợ chông Tiêu Sơn đôi xử với Trương Huyện như con ruột.



Mễ Lan Khi đó còn nói với Trương Thác là sau này mình lớn lên phải gả cho anh.



Hai vợ chồng Tiêu Sơn cũng có ý nuôi lớn Trương Thác, chờ hai đứa bé đều trưởng thành thì thu xếp cho họ thành gia lập nghiệp, cũng là chuyện tốt.



Đáng tiếc mọi chuyện không phát triển theo hướng hai vợ chồng Tiêu Sơn mong muốn, Trương Thác ở nhà Tiêu Sơn được ba tháng thì để lại một phong thư, rồi yên lặng rời đi. Đi một lần, chính là mười năm.



Mười năm có thể thay đổi quá nhiều điều, hai vợ chồng Tiêu Sơn đều đã bạc tóc rồi.



Cô bé lúc trước bám đuôi Trương Thác hô hào muốn gả cho anh, nay cũng đã trưởng thành, thậm chí vì không hay tin suốt mười năm, cô bé đó đã quên tên của Trương Thác.



Còn Trương Thác, trong mười năm cũng từ một người không nơi nương tựa trở thành vương giả của thế giới ngầm.



Đây là lần đầu tiên Trương Thác gặp lại hai vợ chồng Tiêu Sơn sau mười năm rời đi.



Dù đã qua mười năm, hai vợ chồng Tiêu Sơn vẫn lập tức nhận ra Trương Thác. Còn hai người họ ngoài tóc bạc và thêm chút nếp nhăn ra, gần như không có thay đổi gì.



Mẹ của Mễ Lan từ từ tiến đến trước mặt Trương Thác, đưa tay vuốt ve gương mặt của Trương Thác. Mắt của bà rất đỏ, nước mắt chảy xuống không kìm được, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Thằng nhóc này, năm đó cháu cứ vậy đi luôn, một lần đi là suốt mười năm!”



“Cháu …..” Trương Huyên há to miệng, không nói lên lời.



Trải qua cuộc sống nghèo khó từ sớm khiến Trương Thác trưởng thành hơn đồng trang lứa rất nhiều.



Trương Thác năm mười bốn tuổi không muốn ảnh hưởng đến hai vợ chồng Tiêu Sơn nên đã yên lặng rời đi, không ngờ rằng mười năm sau, cuộc sống của hai vợ.



chồng Tiêu Sơn đã tốt đẹp hơn rất nhiều, còn sống trong ngôi nhà mây ngàn vạn. Thấy cuộc sống của hai vị trưởng bối tốt đẹp như thế, Trương Thác cũng thấy vui cho họ.



“Được rồi, được rồi.” Tiêu Sơn dù sao cũng là đàn ông, ông không đến nỗi mất khiểm soát như vợ mình: “Hôm nay con gái mình trở về, còn dẫn Tiểu Huyền về nữa, đây chính là chuyện vui mà. Nhóc Ngữ Lam cũng đến nữa, cũng hai năm chưa gặp con rồi nhỉ, thật sự là càng ngày càng xinh đẹp. Nào, ngồi vào bàn ăn cơm đi, hôm nay thật sự là ba chuyện vui cùng đến cửa nhà, mỗi người phải uống ít nhất hai chén ăn mừng!”



Tiêu Sơn quay người đi lầy một bình rượu.



Mẹ của Mễ Lan lau nước mắt, nói với Tiêu Sơn: “Ông thật là, bắt ngay cơ hội mà uống rượu!”



“Thì làm sao, còn không cho tôi uống với Tiểu Huyền à2”



Tiêu Sơn lấy ra một bình rượu đóng gói rất đẹp.



Trương Thác lập tức nhận ra loại rượu trong tay Tiêu Sơn: “Mao Ngũ Hội Kiến, giới hạn toàn cầu chỉ có 2017 chai. Chú Tiêu, rượu của chú không phải ai cũng được uống đâu, hôm nay cháu đúng là có lộc ăn rồi.”



Tiêu Sơn nghe thế, giơ ngón cái với Trương Thác: “Tiểu Huyền, được đấy, nhìn một cái là nhận ra bảo bối này của chú.”



Mẹ của Mễ Lan thấy Trương Thác không hề khách sáo cũng nở nụ cười vui mừng: “Tiểu Huyền à, rượu này chú Tiêu của cháu mãi cũng không nỡ uống. Hôm nay cháu đến, hai người cứ uống thoải mái đi, nào, cùng vào bàn thôi, Ngữ Lam cũng ngồi xuống đi.”



Mẹ của Mễ Lan liên tục mời Lâm Ngữ Lam ngồi xuống.



Lâm Ngữ Lam dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thác rồi lại nhìn sang Mễ Lan.



Cô nhớ hồi còn học đại học, Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan thích nằm trên bãi cỏ ở trường, tưởng tượng sau này mình sẽ lấy chồng là người thế nào.



Lâm Ngữ Lam nói, mình muốn tìm một người tinh thông cầm kỳ thư họa, và có sở thích giống mình. Hiện nay Lâm Ngữ Lam đã tìm được, mặc dù lúc mới quen không được hoàn mỹ lắm, nhưng bây giờ Lâm Ngữ Lam cảm thấy quá may mắn khi có thể quen Trương Thác.



Lúc đó sau khi Lâm Ngữ Lam nói xong đối tượng lý tưởng trong lòng mình, cô có hỏi Mễ Lan xem cô ấy thích người thế nào.
Chương 282:



Mễ Lan nói, cô ấy không có tiêu chuẩn gì nhiều, cô ấy chỉ muốn tìm một bóng người đã mơ hồ trong trí nhớ, nhưng tỉ lệ tìm được như mò kim đáy biển, đời này có lẽ không còn hy vọng.



Lúc ấy Mễ Lan còn nói đùa với Lâm Ngữ Lam là nếu như cô ấy không tìm thấy người mình muốn tìm, thì cô ấy sẽ sống cô đơn cả đời, lúc tịch mịch sẽ tìm chồng của Lâm Ngữ Lam để giải buồn. Dù sao Lâm Ngữ Lam đã tìm ông chồng giỏi giang như thế, vậy thì phù sa không chảy.



ruộng ngoài, nhớ chia cho mình dùng một ít.



Lâm Ngữ Lam đã trả lời rằng, cậu đã muốn giải buồn cho chồng tớ, thì đương nhiên tớ không có vấn đề gì.



Ban đầu nó chỉ là lời nói đùa thôi.



Bây giờ, Lâm Ngữ Lam đã tìm thấy người mình muốn tìm, mà Mễ Lan cũng tìm được, nhưng người mà hai cô tìm tháy lại trùng hợp đến vậy.



Trong bữa tối, Mễ Lan rất ít nói, ánh mắt của cô không ngừng liếc nhìn Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, không biết đang nghĩ những gì.



Uống rượu dồn dập, hai vợ chồng Tiêu Sơn cũng nhậu rất Vui VẺ.



Rượu đã qua ba vòng. Cả nhà chọn truyen.one đọc để nhóm có nhiều động lực lên chương nhé cả nhà!



“Đúng rồi.” Mẹ của Mễ Lan nhìn về phía con gái của mình.



“Mễ Nhi, còn chưa hỏi, con và Trương Thác là quen biết thế nào, đây không phải cũng quá trùng hợp rồi đó chứ?”



“Anh ấy…” Mễ Lan nhìn Trương Thác, đổi với ấn tượng về Trương Thác, cô chỉ có 3 tháng ngắn ngủi ở cái tuổi 12 đó, vào khoảnh khắc này Mễ Lan có chút không dám tin, người đàn ông này chính là cái người năm đó.



“Di.” Lâm Ngữ Lam khẽ mỉm cười: “Trương Thác là chồng con.”



Lời này của Lâm Ngữ Lam vừa thốt ra, động tác nâng ly của hai vợ chồng Tiêu Sơn, dường như cùng lúc ngừng lại.



Trương Thác cười “khà khà”: “Chú Tiêu, cháu đã kết hôn rồi.”



“Kết hôn…” Tiêu Sơn lắm bẩm một tiếng, sau đó thì bật cười một cách thoải mái: “Được đấy, kết hôn rồi là tốt rồi, nhưng thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy, mà cũng không chủ động liền lạc với chú Tiêu nữa, nhiều năm như vậy rồi, từ trước đến giờ ta cũng chưa từng đổi số điện thoại, chính là đợi sẽ có một ngày, lại có thể gặp được thằng nhóc con đó.”



Trương Thác cười ngượng: “Chuyện này cũng chưa bao lâu, cũng không thông báo cho ai cả.”



Tiêu Sơn lắc đầu: “Vậy ta không quan tâm nữa, chuyện này nếu ta không biết thì cũng thôi đi, nhưng nếu đã biết rồi, thì con phải tự phạt một ly!”



“Được.” Trương Thác nâng ly, uống hết rượu trong ly một cách khí khái.



Sau khi Tiêu Sơn giúp Trương Thác rót đầy rượu: “Nào, chúng ta cùng cụng một cái, Tiểu Huyền, ta rất hiểu nha đầu Ngữ Lam này, là một cô gái tốt đấy, con không được phụ lòng người ta đó.”



“Nhát định, nhát định.” Trương Thác gật đầu liên tục.



Hai vợ chồng Tiêu Sơn nâng ly, Mễ Lan và Lâm Ngữ Lam đang chào hỏi nhau cũng nâng ly rượu trước mặt lên, năm ly rượu cụng vào nhau, phát ra tiếng kêu giòn giã.



Trong lúc cụng ly, ánh mắt của Mễ Lan và Lâm Ngữ Lam va vào nhau, lúc này, Mễ Lan vậy mà lại có chút không dám nhìn vào ánh mắt của Lâm Ngữ Lam, có phần hơi né tránh.



Lúc bình thường Tiêu Sơn bị bà xã quản lý, không cách nào đi uống rượu được, hôm nay tìm thấy cơ hội, có thể nói là tha hồ uống cho đã, năm người đã uống hết 3 chai rượu.



Bữa tiệc đến lúc cuối cùng, mỗi người đều say bí tỉ.



Trương Thác và Tiêu Sơn ngồi trên sofa, Tiêu Sơn hỏi thăm những chuyện đã trải qua những năm qua của Trương Thác, đối với những chuyện đã xảy ra mấy năm qua, Trương Thác nói ngắn gọn cho Tiêu Sơn biết, đại khái là nói việc mình bôn ba khắp nơi, khoảng thời gian trước mới trở về Ninh Tỉnh, đang định cư ở Ngân Châu, còn đối với những chuyện còn lại hầu như không nhắc đến.



Có thể thấy, cho dù Tiêu Sơn là một người đàn ông trưởng thành đã ngoài 50 tuổi, nhưng khóe mắt cũng có chút ửng đỏ.



Năm đó, một đứa trẻ 14 tuổi, không nơi nương tựa đã ra đi lặng lẽ như thế, trăn trở hết 10 năm, sự chua xót trong đó, nghĩ thì cũng biết.
Chương 283:



Hai cô gái Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, ánh mắt của hai người đều đặt trên người Trương Thác.



Vì uống rượu, nên gương mặt xinh đẹp của hai mỹ nữ có phong cách hoàn toàn khác biệt này đều đỏ ửng, có một đặc sắc riêng.



“Mễ Lan, cậu có chuyện gì, thì cứ nói đi.” Lâm Ngữ Lam thấy bộ dạng có điều muốn nói nhưng lại thôi của cô bạn thân bên cạnh, nên mở lời trước tiên.



“Mình…” Mễ Lan mở miệng nói, dưới sự thúc giục của độ cồn, giọng nói của cô cũng phát ra: “Ngữ Lam, trước đây cậu có nói, có thể chia chồng của cậu cho mình một chút, còn tính không?”



Mễ Lan nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Ngữ Lam, lần này không hề né tránh.



Lâm Ngữ Lam trầm mặc mắt mấy giây, rồi tươi cười xinh đẹp: “Đương nhiên là tính rồi, cái tên này là làm việc để lấy lương, sau này mỗi tháng cậu đào ra 10,000, chia cho cậu phân nửa.”



Nghe được lời nói này, Mễ Lan bật cười “hì hì” thành tiếng: “Nha đầu chết bằm, chọc cậu đó, xem cậu căng thẳng chưa kìa, lão nương mình đây có hàng trăm người nằm trong nhóm hậu cung tiểu thịt tươi (*) của mình ở Pháp đó, có lật bài cũng không lật hét nồi!”



(*) những chàng trai trẻ, đẹp trai.



“Xí!” Lâm Ngữ Lam giảo mồm: “Mình căng thẳng cái gì chứ.”



“Không căng thẳng sao?” Mễ Lan chớp đôi mắt to tròn của cô với Lâm Ngữ Lam: “Vậy cậu nói thử xem, tối nay ngủ thế nào, nhà mình chỉ có 3 phòng thôi nhé.”



“Ngủ thế nào…” Lâm Ngữ Lam trước đó vẫn chưa nhận ra được vấn đề này, khi Mễ Lan vừa hỏi ra, thì cô lập tức cảm thấy có gì đó không ồn.



Mình và Trương Thác, tuy là đã kết hôn lâu như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ ngủ cùng với nhau, chẳng lẽ đêm nay, phải ngủ cùng với anh ấy trên một chiếc giường sao?



Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam đột nhiên đỏ bừng bừng.



“Nha đầu chết tối nay cậu chuẩn bị từ một cô gái biến thành phụ nữ đi.” Mễ Lan đưa tay bóp mặt của Lâm Ngữ Lam, rồi nhanh nhẹn đi về phòng của mình.



Cảnh đêm của Hàng Châu đặc biệt thu hút, ba người Trương Thác vốn nghĩ muốn ra ngoài đi dạo vào buổi tối, nhưng sự việc có thay đổi, lúc ăn bữa cơm tối này cũng đã uống không ít rượu, bây giờ đều lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng, lộ trình tối nay cũng dự định là phải thu lại.



Phòng ngủ của khách cũng đã được dọn dẹp, Lâm Ngữ Lam đứng trước cửa phòng ngủ của khách lưỡng lự rất lâu, mới đi vào trong, tâm tư quấy phá của cô gái nhỏ, dù là muốn ngủ cùng, nhưng cũng không thẻ để cho cô, một cô gái có thể trèo lên giường như vậy được, đúng không.



Ngồi trên giường Lâm Ngữ Lam chỉ cởi vớ giày ra, trái tim cô giống như một chú nai con đang hoảng loạn vậy, cô lấy điện thoại ra, lướt màn hình điện thoại một cách vu vơ, nhưng đôi mắt xinh đẹp lúc nào cũng liếc nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ của khách.



Trương Thác và Tiêu Sơn trò chuyện khá lâu, lúc tầm 10 giờ đêm, hai người mới coi như là đã trò chuyện xong, mỗi người tự nghỉ ngơi.



Đèn phòng khách tắt lụi, Trương Thác đứng trước cửa phòng ngủ của khách, từ từ đẩy cửa phòng ra, đèn phòng ngủ của khách cũng đã tắt đi, trong ánh sáng lờ mò, Trương Thác nhìn thấy một thân hình xinh đẹp uyễn chuyển đang nằm trên giường.



Trương Thác hít một hơi thật sâu, ngồi bên giường, nhẹ nhàng nói: “Bà xã, em ngủ chưa?”



Đáp lại Trương Thác là một mảng không gian trầm lặng, và tiếng hơi thở đều đặn của Lâm Ngữ Lam.



Trương Thác chậm rãi trèo lên giường, nhẹ nhàng vén chăn ra, nằm xuống bên cạnh Lâm Ngữ Lam, chiếc giường trong phòng ngủ của khách không quá 1m5, hai người thành niên nằm bên trên đó, cơ thể không thể tránh khỏi xảy ra va chạm.



Ở khoảng cách gần như vậy, Trương Thác có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương thơm dịu trên mái tóc xinh đẹp của người phụ nữ này.



Trong giây phút Trương Thác nằm xuống, hơi thở vốn dĩ êm dịu nhẹ nhàng của Lâm Ngữ Lam bỗng trở nên dồn dập, cô vẫn chưa ngủ, chỉ là không biết nên làm thế nào để đối mặt với chuyện này, suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên cô nằm trên một chiếc giường với một người đàn ông, đối với cô mà nói, đây là lần mà cô thân mật với đàn ông nhát.



Trương Thác nằm nghiêng, ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, đường nét hoàn mỹ của người phụ nữ này in vào đôi mắt anh, ánh mắt của Trương Thác trở nên hết sức dịu dàng.
Chương 284:



Cánh tay của Trương Thác chằm chậm duỗi ra, luồng ra dưới cổ của người phụ nữ, động tác dịu dàng kéo ôm người phụ nữ vào lòng.



Tất cả những hành động này của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam có thể cảm nhận được một cách rất rõ ràng, sự thở phào nhẹ nhõm trong lòng cô bây giờ, vô cùng mâu thuẫn.



Từ tận đáy lòng của Lâm Ngữ Lam, đang đấu tranh tư tưởng một cách mãnh liệt.



Anh ấy chắc sẽ không hôn mình đấy chứ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mình có nên từ chối anh ấy không? Nếu như mình từ chối, anh ấy có giận không, dẫu sao thì chúng mình cũng đã là vợ chồng rồi, nhưng không từ chối anh ấy, thì có phải có hơi nhanh quá rồi không, mình còn chưa sẵn sàng.



Trái tim Lâm Ngữ Lam đập thình thịch thình thịch mạnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng nhịp đập của trái tim mình trong bóng tối tĩnh lặng.



Cánh tay Trương Thác khẽ uốn cong lại.



Một động tác đơn giản thế này, đã khiến cho cả cơ thể của Lâm Ngữ Lam đều co rút lại.



Làm thế sao bây giờ? Anh ấy là muốn ôm mình sao?



Nhưng anh ấy còn chưa từng chính thức theo đuổi mình nữa chứ!



Trong lúc Lâm Ngữ Lam đang nghĩ ngợi lung tung, một giọng nói thì thầm truyền vào tai cô.



Giọng nói này khiến cho suy nghĩ trong đầu của Lâm Ngữ Lam bỗng im bặt đi.



Cô khẽ quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, đã nhắm nghiền đôi mắt, chìm vào giấc ngủ say.



Trạng thái của Trương Thác, khiến Lâm Ngữ Lam cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, và trong đôi mắt xinh đẹp vẫn mang theo một chút không cam tâm.



Trương Thác chết tiệt, Trương Thác thối! Em vô dụng đến nỗi không có chút sức hấp dẫn vậy sao, anh cứ thế mà ngủ như vậy sao?



Lâm Ngữ Lam thở phì xoay người lại, đối mặt chính diện với Trương Thác, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, bắp chân cô có hơi dùng lực, giống như đang trút cơn giận, một chân đá vào mắt cá chân của Trương Thác.



Cú đá này, khiến cho Lâm Ngữ Lam không nhịn được mà “phụt” cười thành tiếng, cô quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt mình, đây là lần đầu tiên cô quan sát một cách tỉ mỉ, kỹ càng như vậy.



Lâm Ngữ Lam chằm chậm đưa cái tay nhỏ ra, đặt lên trên mặt Trương Thác, nhẹ nhàng vuốt ve, làn da thô rám, khiến cho Lâm Ngữ Lam có thể liên tưởng đến chuyện người đàn ông này đã từng phải chịu đựng những khổ cực gì trước đây.



Gương mặt nhỏ của Lâm Ngữ Lam đỏ bừng lên vì mắc cỡ, nhẹ nhàng rụt đầu lại, tự chui vào lòng Trương Thác, nhắm đôi mắt lại, cô nằm trong lòng của Trương Thác cảm nhận được một loại an tâm mà trước giờ chưa từng có.



Khi cơn buồn ngủ ập đến, Lâm Ngữ Lam cứ dựa lên ngực của Trương Thác như vậy, khóe miệng cong lên một đường cong quyến rũ, rồi ngủ thiếp đi.



Sau khi Lâm Ngữ Lam ngủ thiếp đi, Trương Thác chằm chậm mở mắt ra, anh nhìn người phụ nữ trong lòng mình, rồi chìa ra một cánh tay khác, choàng qua vòng eo thanh mảnh của người phụ nữ.



Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng sớm tinh mơ chiều rọi.



Lâm Ngữ Lam mơ mơ màng màng mở to đôi mắt ra, phát hiện người bên cạnh đã không thấy nữa, cảm giác trống rỗng này khiến cho trong lòng Lâm Ngữ Lam cảm thấy có một sự mắt mát.



Dụi đôi mắt lim dim ngáy ngủ của mình, Lâm Ngữ Lam bò dậy khỏi giường, vừa mới ra khỏi cửa phòng ngủ của khách, thì thấy Mễ Lan ngồi trên sofa ở phòng khách, đang nhìn mình với gương mặt mang theo nụ cười trên môi.



Mễ Lan vừa thấy Lâm Ngữ Lam bước ra từ phòng ngủ, liền trêu chọc: “Yo, nha đầu chết tiệt, thức dậy sớm quá vậy, không đúng nhỉ, cậu đi đứng cũng không có gì thay đổi cả, không phải tối qua lại làm thánh nữ nữa đầy chứ?”



“Cậu nói cái gì vậy chứ!” Lâm Ngữ Lam trừng mắt với Mễ Lan: “Chú với dì đâu?”