Con Rể Quyền Quý

Chương 2784




Chương 2784

“Được lắm, tôi thích loại người ngang ngược như cậu.” Võ Vương cũ cười như không cười: “Lại càng thích nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng khi chết của loại người như vác cậu hơn!”

Phía sau Võ Vương cũ có một bóng anh linh hiện ra, cao đến trăm mét, nhưng cũng không phải hình người mà là hình thút Anh linh của Võ Vương cũ chính là một con mãnh thú. Con mãnh thú này có hình dáng giống như mãnh hổ, lại mọc thêm sừng trâu, hơn nữa trên lưng còn thêm hai cánh. Vẻ ngoài kỳ lạ này có điểm cực kỳ tương đồng với những thể thử nghiệm đó của Phản Tổ Minh.

Mãnh hổ xuất hiện, lại phát ra một tiếng rít gào rống giận, tiếng rít gào này có cảm giác như ngay cả trời đất cũng đều đang rung chuyển.

“Ha ha, ra ngoài rồi sao, không uổng công mình vớt tên Võ Vương kỳ này trở về mà” Sở Quân mỉm cười: “Người thức tỉnh huyết mạch đã xuất hiện rồi, thú linh đã xuất hiện, thậm chí ngay cả Nguyên Linh cũng hiện thân, những người đang trốn trong tối như các người còn ngồi yên được không? Các người thò đầu ra, thì Anh Linh điện, chắc chắn sẽ lại vùng dậy, tôi đã có chút không chờ được nhìn thấy cảnh tượng Anh Linh điện này, lại xuất hiện trong mắt người đời!”

Cơ thể của Sở Quân sinh ra cơn run nhè nhẹ vì sự hưng phấn.

Triệu Chính Khải vốn còn vô cùng cợt nhả, vừa nhìn thấy.

mãnh thú phía sau Võ Vương cũ, lập tức đứng nghiêm ngay tại trận, sau đó khom người một cái thật sâu với Võ Vương cũ: “Xin lỗi, mẹ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm rồi, tôi phải đi trước đây, bái bai!”

Ông ta nói xong, ba chân bốn cảng chạy mất, hoàn toàn không hề có ý định muốn dừng lại một chút nào.

Võ Vương cũ hừ lạnh một tiếng, duỗi một bàn tay ra, một bàn tay to màu đen từ trời giáng xuống, tóm về phía Triệu Chính Khải.

“Sao thế, người của phủ Võ Vương thích chơi mấy trò này sao?” Trương Thác vẫn luôn ở trên đỉnh dãy núi, cuối cùng cũng ra tay.

Kiếm mang màu đỏ lóe lên rồi biến mất, chém đứt bàn tay màu đen giữa không trung đó.

Sau khi Trương Thác bước vào Khống Linh, anh có nhận thức hoàn toàn mới về cảnh giới Khống Linh. Khống Linh được phân thành mấy cấp bậc, đầu tiên là anh linh bảy mét, đây là cường giả Khống Linh cơ bản nhất, sau đó anh linh đạt đến mười mét, tiếp đó là ba mươi mét, khi anh linh đột phá ba mươi mét, sẽ có sự chênh lệch cực lớn với anh linh hai mươi chín mét, sau đó là anh linh bảy mươi mét, cuối cùng là trăm mét!

Khống Linh có một cách nói khác, gọi là cảnh giới trăm mét.

Cảnh giới trăm mét là một cái khái niệm, người ở cảnh giới trăm mét và người có anh linh chín mươi chín mét đều không cùng một cấp bậc.

Giống như Kiếm Thanh Quân, Thiên Anh Vũ và Bạch Giang Nam, đều là cảnh giới trăm mét, mà hiện giờ lão Võ Vương này, cũng là cường giả cảnh giới trăm mét. Loại tồn tại này đã đứng ở trên đỉnh cao của một đại khu.

Lúc ấy, Trương Thác có thể đánh một trận với Kiếm Thanh Quân là bởi vì cách tu luyện của anh tồn tại một tính đặc thù nhất định. Khi anh còn là Phú Thần, đã từng giết chết Khống Linh. Hiện giờ anh bước vào Khống Linh, một bước đã vào cảnh giới bảy mươi mét, cũng có thể vượt cấp mà chiến.

Phía sau Trương Thác, chiến linh màu đỏ hiện ra, chiều cao bảy mươi mét, tay cầm bảo kiếm, uy phong lãm liệt.

“Hừ, Trương Ức Thùy” Võ Vương cũ hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã sớm nghe nói tới danh tiếng của cậu, cậu không chỉ có một anh linh thôi đúng không, lôi toàn bộ bản lĩnh của cậu ra đây, bằng không, cậu thật sự cho rằng dựa vào thứ sau lưng cậu có thể thắng được tôi sao?”

“Được thôi” Trương Thác mỉm cười, phía sau anh lại hiện ra ba chiến linh nữa.

Nếu Võ Vương còn sống sót trở về, Trương Thác cũng biết bí mật của mình không thể giữ nổi, chuyện bản thân mình có nhiều hơn một anh linh, hiển nhiên cũng sẽ truyền ra ngoài.

Nhưng đối với Trương Thác của hiện tại mà nói, thì chuyện như vậy cũng chẳng sao cả.

Bốn chiến linh xuất hiện phía sau anh, khiến cho trên chiến trường vang lên một trận tiếng hô kinh hãi. Bọn họ chưa bao giờ từng nhìn thấy có người có thể điều khiển nhiều chiến linh như vậy!

“Nếu ông đã muốn nhìn, vậy tôi cho ông nhìn đủ mới được, Phiêu Tuyết!”