Con Rể Quyền Quý

Chương 2762




Chương 2762

Tia sáng màu trắng đó đã lan đến dưới chân sĩ quan phụ tá Chu, lúc này trong mắt cô ta tràn đầy vẻ bất lực, cô ta không ngừng lắc đầu, nhưng không hề phát ra tiếng kêu thảm thiết hay xin tha, bởi vì cô ta biết rõ, bây giờ không người nào có thể cứu mình.

Đối với đám người Trương Thác mà nói, đây chính là khốn cảnh chết chắc không có đường sống.

Trong Anh Linh điện, Bạch Giang Nam ngồi khoanh chân, trận đại chiến cách đó không xa hiện ra trước mắt ông ấy.

“Nhịn xuống, nhịn xuống” Bạch Giang Nam không ngừng hít thở sâu: “Bây giờ ra tay thì toàn bộ sẽ đổ sông đổ bể cả, không thể ra tay, không thể ra tay”

Có thể nhìn ra được, cơ thể của ông ấy đang không ngừng run lên, ông ấy đã nhẫn nại đến cực hạn rồi, đã bắt đầu dùng cách thôi miên bản thân để tự thuyết phục mình. Trên đỉnh đầu Trương Thác, một bông hoa sen bốn màu hiện ra, không ngừng xoay vòng trên đỉnh đầu anh, ánh sáng tản ra bốn phía.

Kiếm Thanh Quân và Thiên Anh Vũ đang đại chiến với người đàn ông tóc trắng, ánh mắt đều đổ dồn về phía đó trong nháy mắt bông sen này hiện ra.

“Đây là…” Thiên Anh Vũ trừng to mắt.

“Hoa sen tiên!” Kiếm Thanh Quân phun ra ba chữ này với vẻ mặt nghiêm túc.

Hai người Kiếm Thanh Quân và Thiên Anh Vũ đều dừng động tác trong tay mình lại vào đúng lúc này, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm giác được vẻ chấn động trong mắt của đối phương.

“Anh có còn nhớ lời đồn năm đó không?” Giọng nói của Kiếm Thanh Quân bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, cho dù sự xuất hiện của người đàn ông tóc trắng cũng không khiến tâm cảnh của bà ta có sự dao động như vậy. Nhưng sự xuất hiện của hoa sen tiên lại tạo thành kết quả này.

Thiên Anh Vũ chậm rãi đi tới: “Người đó đã từng đi vào trong động phủ tiên gia, người đó đã từng có được sự chỉ dẫn trong động phủ tiên gia. Người đó, muốn thay đổi toàn bộ thế giới này, người đó nói muốn nuôi dưỡng một bông hoa sen tiên!”

“Chỉ là một lời đồn, người đó chưa bao giờ từng trả lời trực tiếp những vấn đề này, tất cả mọi người đều đang suy đoán, nhưng hôm nay tôi đã biết được đáp án rồi” Kiếm Thanh Quân hít một hơi thật sâu: “Thiên Anh Vũ, anh tính làm thế nào?”

Thiên Anh Vũ nhìn về phía Trương Thác đang đứng, im lặng không nói.

“Đã đến lúc đưa ra quyết định rồi” Kiếm Thanh Quân lên tiếng: “Năm đó tôi đi theo anh, anh cũng mang dáng vẻ không đưa ra quyết định như này, hôm nay lại đến lúc đưa ra quyết định rồi, nếu anh đã biết người đó có thân phận gì, thì cũng nên biết, tổ chức đó sẽ không chịu để yên. Bây giờ hoa sen tiên đã xuất hiện trên người hậu bối này, lại để chúng ta gặp được. Đây là một cơ hội, anh không thể tiếp tục do dự thiếu quyết đoán được.”

Trong ánh mắt của Thiên Anh Vũ đột nhiên trào ra sát khí, trong miệng phun ra một chữ: “Giết!”

Trong nháy mắt giọng nói của ông ta vừa dứt, cả người đã bay nhanh về phía Trương Thác, tung ra sát chiêu.

Mà người đàn ông tóc trắng, cũng dừng tấn công khi hoa sen tiên xuất hiện, ông ta nhìn vào bông hoa sen tiên trên đỉnh đầu Trương Thác với vẻ hứng thú.

“Có chút thú vị đấy” Người đàn ông tóc trắng nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười: “Tuy rằng không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng lại mang theo một loại quy tắc, bên trong xen lẫn âm dương, có thể khiến người và anh linh sinh ra sự kết nối trực tiếp. Thứ này, chơi vui, chơi vui đấy, tới đi, để tôi xem xem thứ này rốt cuộc còn có công hiệu gì nữa”

Người đàn ông tóc trắng vung tay, trực tiếp hủy bỏ nhà giam bằng cột sáng, ông ta đứng ở nơi đó bất động, chỉ đơn giản là quan sát trận chiến.

Kiếm Thanh Quân không hề ra tay, bà ta cầm kiếm, nhìn chăm chằm vào người đàn ông tóc trắng. Người đàn ông tóc trắng cũng biết, người này đang sợ mình đột nhiên đánh lén.

Sát chiêu của một mình Thiên Anh Vũ lao thẳng vào Trương Thác, uy thế mà anh linh trăm mét tản ra, đối với đám người Trương Thác mà nói, không hề có gì khác biệt với người đàn ông tóc trắng, bởi vì, đây đều là uy lực mạnh mế mà bọn họ không có cách nào ngăn cản được.

“Không ngờ, ông trời lại đưa truyền nhân của Anh Linh điện tới trước mặt Thiên Anh Vũ tôi. Đây là cho Thiên Anh Vũ tôi một cơ hội chuộc tội. Tàn dư của Anh Linh điện, chịu chết đi”