Con Rể Quyền Quý

Chương 2752




Chương 2752

Đây chính là Kiếm Bảo Đinh, một câu nói của anh ta sẽ được Kiếm Cốc tôn sùng là thánh chỉ. Đây chính uy nghiêm của anh ta ở Kiếm Cốc, cũng là thực lực của anh ta cho phép, sự mạnh mẽ của anh ta, khiến người ta phải ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh ta.

Đám người Chí Tôn Đan Kiệt cũng biết chỗ mạnh mẽ của Kiếm Bảo Đinh, lúc này lại thấy anh ta nghe theo mệnh lệnh của Trương Thác, khiến người nào cũng có chút không lấy lại được bình tĩnh. Bọn họ đang nghĩ, đảo Ánh Sáng này rốt cuộc là một nơi khủng khiếp cỡ nào, mà ngay cả một sự tồn tại như Kiếm Bảo Đinh cũng phải quy phục!

Đám người Bạch Trình cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng lại không nói nhiều gì.

Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác, ông chồng này của mình luôn có thể mang đến sự kinh ngạc cho mọi người bất cứ lúc này, như thể với bất cứ chuyện gì, anh cũng đều có cách giải quyết, ở nơi anh có con át chủ bài liên tiếp xuất hiện.

Không có người nào biết toàn bộ hành động của Kiếm Bảo Đỉnh hiện tại là do Trương Thác đã phải liều mạng để đổi lấy, bọn họ chỉ nhìn thấy được một mặt ngoài sáng này của anh mà thôi.

“Các vị, hiện giờ dũng khí của các vị còn đủ không?” Trên gương mặt của Trương Thác hiện ra một nụ cười mỉm.

Đám người Võ Vương đều mang sắc mặt khó coi đến cực điểm, Kiếm Bảo Đinh đã đứng về phía đám người Trương Ức Thùy rồi, người của Kiếm Cốc đó, chắc chắn sẽ không ra tay!

Như vậy xem ra, ưu thế về mặt nhân số ở phía bên mình, đã lập tức rơi vào tình thế bất lợi.

Đám người Võ Vương không ho he một tiếng nào, đây vốn là sát cục mà bọn họ tạo ra, nhưng lại không ngờ bên trong xuất hiện một cái bẫy lớn như vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Một Lâm Ngữ Lam thì còn đỡ, cô chẳng qua cũng chỉ có một thân một mình, không thể quyết định được tình hình chiến trận, Nhưng Kiếm Bảo Đinh thì khác, một mình anh ta có thể chỉ đạo cả Kiếm Cốc!

“Từ sau khi các người tiến vào Hoành Sơn đã liên tục bám đuôi chúng tôi, thật sự coi Trương Ức Thùy tôi là thăng ngu sao?” Trương Thác cười lạnh: “Còn có hai tên học viện Thiên Vũ các người nữa, trước đó khi các người nói chuyện, có thể dễ dàng nhận thấy vẻ mặt của các người, và trình độ giả bộ yếu đuối của các người vẫn còn hơi kém một chút. Các người dẫn chúng tôi vòng hai vòng quanh Hoành Sơn, diễn trò lâu như vậy, thật sự là làm khó cho các người quá. Cơ mà chẳng mấy chốc, các người có thể thả lỏng được rồi, bởi vì người chết sẽ không còn quá nhiều phiền não nữa”

“Trương Ức Thùy, cậu cho rằng cậu ăn chắc được chúng tôi sao?” Bác hai Võ Vương hít một hơi thật sâu: “Những người trẻ tuổi mới bước vào Chí Tôn như các cậu, cho dù lấy một địch hai, chúng tôi cũng không sợ.”

“Ha ha, tôi thật cho rằng mình ăn chắc được các ông đó.”

Trương Thác mở hai rộng hai tay, phía sau anh, liên tục xuất hiện ba chiến linh.

Chiến linh màu đen và trắng đã được biết đến, và chiến linh màu xanh mới xuất hiện gần đây nhất, đều cùng đứng phía sau Trương Thác.

“Cậu!” Con ngươi của Võ Vương trừng to: “Vậy mà cậu lại có bốn chiến linh! Cái gọi là Chí Tôn hắc bạch, đều là một mình cậu cải”

Đừng nói là đám người Võ Vương, cho dù là đám người Chí Tôn Đan Kiệt cũng trừng to hai mắt.

Kiếm Bảo Đinh bị Tà Túy chiếm giữ cơ thể, liếc mắt nhìn ra phía sau Trương Thác, rồi quay đầu lại.

“Sao nào, đã nhìn thấy chưa?” Trên gương mặt của Trương Thác mang theo nụ cười thoải mi lếu các người cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, vậy thì tiếp theo vẫn còn đấy!”

Trong nháy mắt chữ “còn đấy” trong miệng anh vừa dứt xuống, chỉ thấy một bóng mờ to lớn hoàn toàn bao phủ đám người Võ Vương, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên không trung, giây thứ hai nhìn về phía bầu trời, trong mắt đã xuất hiện vẻ sợ hãi.

Trên không trung chỉ chít anh linh hiện ra trước mắt bọn họ, số lượng không dưới một trăm!

Lúc này, nơi bọn họ đang ở chính là phạm vi của Anh Linh điện, khống chế hơn trăm chiến linh là cực hạn mà Trương Thác có thể kiểm soát hiện tại, tuy rằng con số này đối với Anh Linh điện mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với đám người Võ Vương thì thế này dư dả rồi!

“Các vị, bây giờ đã đủ chưa?” Trong mắt của Trương Thác lóe lên một tia lạnh lếo, đây là sát khí đang trào ra.