Con Rể Quyền Quý

Chương 2715




Chương 2715

“Nhưng nếu luyện ổn rồi, thì chưa biết chừng sẽ mạnh đến đâu đâu.”

“Mạnh? Vậy cậu cũng phải luyện tốt mới được đã, hơn nữa lúc đánh nhau còn phải tự mình xông lên, giống y như đám mãng phu, khó coi chết đi được!”

Trương Thác không khỏi lắc đầu khi nghe những tiếng cảm thán này.

Nội dung nói lên trong hai trang trước của thứ được gọi là công pháp thể tu Chí Tôn này, chẳng qua chỉ là một vài phương pháp rèn luyện thân thể cơ bản, để cơ thể trở nên cường tráng hơn, giãn gân mạch, đạt đến hiệu quả linh khí vào cơ thể mà thôi.

Đối với Trương Thác tu luyện Diệt Thế Đồ Lục mà nói, thì loại phương pháp này có thể nói là gió xuân nhè nhẹ, dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn được, nhưng đặt ở trong mắt của những người ở tâm Trái Đất này, thì lại đau khổ đến khó nhịn được.

Lợi thế của tâm Trái Đất so với bề mặt Trái Đất nằm ở chỗ, bọn họ có hệ thống luyện khí hoàn chỉnh, tất cả mọi người chỉ cần dựa theo hệ thống này để tu luyện, người có thiên phú thì có thể làm được việc, mà người không có thiên phú thì tàm tàm.

Mà ở bề mặt Trái Đất, tuy rằng không có hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, nhưng tất cả những người đi trên con đường luyện khí đều có suy nghĩ của riêng mình, bọn họ lại càng có sức lực bền bỉ hơn những người ở tâm Trái Đất nhiều. Bọn họ có thể phát huy tiềm năng của bản thân, và càng có khả năng chịu đựng sự tôi luyện cực khổ hơn.

Từ những phương diện này mà nói, thì thực lực cá nhân của người luyện khí ở bề mặt Trái Đất chắc chắn có thể vượt qua người luyện khí ở tâm Trái Đất.

Về điểm này, cho đến hiện tại, Trương Thác cũng đã hiểu được rất nhiều.

Đại khu Vạn Sơn, thân là một trong tứ đại khu vực ở tâm Trái Đất, ngoại trừ Kiếm Bảo Đinh ra, thì Trương Thác vẫn chưa từng gặp hạng người tài hoa hơn người nào khác.

Nhưng ở bề mặt Trái Đất, đừng nói là cảnh giới Khống Linh, chỉ riêng những cảnh giới Phú Thần đó thôi, ví dụ như Nhân Miêu, Áo. Tang, Phá Quân, hoặc là Dương Đức Phi, thậm chí là Triệu Chính Khải, Toàn Cảnh Thiên, những người này đều tài hoa hơn người. Trương Thác hoàn toàn có lý do để tin rằng, nếu đám người Nhân Miêu, Áo Tang, Dương Đức Phi còn sống và bước vào cảnh giới Khống Linh, thì e rằng sẽ ngay lập tức đứng ngang hàng với Kiếm Bảo Đỉnh đó.

Kinh nghiệm của một người chắc chắn có thể quyết định độ cao của người này sau này, điểm này là không thể nghi ngờ.

Trương Thác lắc đầu, đi qua phía trước quầy hàng này, anh rất có hứng thú đối với một vài thứ đồ nhỏ có thể chứa đựng linh khí, thấy những thứ có thể chứa đựng linh khí, Trương Thác đều sẽ đi lên hỏi giá cả một chút, cảm thấy thích hợp thì mua.

Những đồ mà Trương Thác đã mua, chỉ có hai đặc điểm, thứ nhất, lượng chứa đựng linh khí phải lớn, thứ hai, thể tích của đồ vật phải nhỏ, cỡ một quả bóng bàn bình thường là thể tích lớn nhất mà anh có thể chấp nhận. Về phần giá cả, Trương Thác cũng không để ý nhiều lắm, trước khi anh mua đồ, anh chuyên gọi Trình Mặc Hàn tới để trả tiền thay anh.

Vị Lai đi ở bên cạnh Trương Thác, rất tò mò muốn biết Trương Thác mua những thứ này rốt cuộc để làm gì, về phần một vài thứ có thuộc tính linh khí khác, Trương Thác cũng rất có hứng thú, cho dù là vật phẩm chỉ dùng một lần.

Một miếng ngọc bài cỡ bàn tay đã thu hút sự chú ý của anh. Toàn thân miếng ngọc bài này thuần một màu trắng, nằm trên một quầy hàng một cách lặng lẽ, phía trên chỉ có sóng dao động linh khí rất nhỏ.

Người bán miếng ngọc bài này là một người đàn ông trung niên.

“Ông chủ, thứ này có tác dụng gì thế?” Trương Thác đi tới, cầm miếng ngọc bài lên.

“Thứ này ấy à” Ông chủ quầy hàng lập tức trả lời một cách nhiệt tình: “Thứ này rất khó lường, bên trong có ẩn chứa thủ đoạn tấn công cực kỳ hung hãn, tôi nói cho cậu nghe, ít nhất cũng phải là cấp bậc Chí Tôn!”

“Ồ? Cấp bậc Chí Tôn sao?” Vẻ mặt của Trương Thác bất ngờ, nhưng anh lại chẳng tin một nửa chữ trong lời nói của ông chủ này: “Là đồ tốt, ông dự tính bán bao nhiêu?”

“Đây chính là thứ có thể cứu mạng đó, ba trăm triệu” Ông chủ quầy hàng duỗi ba ngón tay ra, trực tiếp mở miệng.