Con Rể Quyền Quý

Chương 271






Sau khi đánh răng rửa mặt, hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam tựa vào ghế sofa, cầm máy tính bảng lên xem liên tục.

*Tôi nói, hai người các người đang bàn bạc cái gì vậy?”
Mễ Lan áp sát đầu lại gần.

“Hai đứa bọn mình đang bàn bạc đi du lịch ở đâu.

” Lâm Ngữ Lam chỉ vào những kế hoạch hướng dẫn du lịch trên máy tính bảng: “Mễ Lan, trước đây cậu thích đi khắp nơi, cho mình ý kiến nào.



“Du lịch? Đi Hàng Châu đi! Ngày mốt đại sư Ferger có triển lãm tranh ở Hàng Châu đó, mình đang nghĩ có nên đi không đây, nếu hai người các cậu quyết định đi du lịch, vậy còn suy nghĩ cái gì nữa, nhát định phải đi Hàng Châu!
Ở đó mình rất rành!” Mễ Lan vỗ ngực, gương mặt đầy phần khích, bởi vì bộ đồ ngủ rộng rãi mà làm cho cả người rung lên.

Trương Thác có chút ngượng ngùng quay đầu đi.

“Triển lãm tranh của đại sư Ferger?” Lâm Ngữ Lam vừa nghe đã thấy có hứng thú.

Lần trước Trương Thác nói với Mễ Lan, mình là quen biết với Lâm Ngữ Lam ở buổi triển lãm tranh của đại sư Ferger, lúc đó Lâm Ngữ Lam nghĩ rằng, nếu như mình thật sự có thể đi xem triển lãm tranh của đại sư Ferger một lần thì tốt biết mấy, cô suy nghĩ đến chuyện này đã máy năm rồi, nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội.

Lần này cuối cùng cũng có cơ hội thư giãn rồi, lại còn gặp được buổi triển lãm tranh của đại sư Ferger nữa, thực sự khiến cho Lâm Ngữ Lam động lòng không thôi.

Lâm Ngữ Lam nhìn về phía Trương Thác, dò hỏi ý của Trương Thác: “Ông xã, anh thấy sao?”
“Vậy thì đi thôi, hai người chúng ta là quen biết nhau ở buổi triển lãm của Ferger, lần này ôn lại một chút cũng không tồi.

” Trương Thác nháy mắt với Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam vừa nghĩ đến những chuyện mà mình đã bịa đặt để gạt Mễ Lan vì thể diện lúc đó, cô càng đỏ mặt hơn rất nhiều.


Còn về chuyện ởi du lịch, cứ theo nhịp như thế, ba người dự định ngày mai sẽ xuất phát bằng máy bay, chuyện tiền bạc gì đó, tất nhiên là không nằm trong phạm vị suy nghĩ của ba người.

Trương Thác kêu Lâm Ngữ Lam nghỉ ngơi trước, sau khi nói một tiếng là mình vẫn còn có việc, thì đi ra khỏi cửa nhà.

Sau khi rời khỏi nhà, nhìn thời gian thì cũng mới hơn 9 giờ, hiện giờ là mùa hè, trời vừa mới tối không bao lâu.

Suy nghĩ một hồi, Trương Thác gọi cho Tần Nhu một cuộc điện thoại, hỏi thăm tình hình của cô ấy một chút.

“Chuyện điện thoại của anh khóa máy, thật là vừa đúng lúc đây.

” Tân Nhu nói trong điện thoại: “Tôi hôm đó, anh đã cứu tôi sao?”
*Tôi là lục lâm hảo hán (*), thấy chuyện bắt bình thì ra tay tương trợ thôi mà.

” Trương Thác vỗ ngực: “Thông thường thì thuốc mê đều sẽ có chút di chứng, khoảng thời gian này cố gắng uống nhiều nước, cho ra một ít mồ hôi, nếu không thì gần đây cô sẽ cảm thấy không có tinh thần.


(*) chỉ những anh hùng trong dân gian “Anh gọi điện thoại đến, chính là để nói tôi cái này à2” Tần Nhu nói yếu ớt.


“Đúng đó, sau này ở bên ngoài thì cũng nên để mắt đến xung quanh nhiều hơn.

” Trương Thác nhắc nhở.

Tần Nhu than thở: “Để mắt đến xung quanh thì càng mệt hơn đó, nếu như tôi cũng giống như Lâm Ngữ Lam, có một người như anh bên cạnh, vậy thì tốt biết máy…”
10 giờ tối, đêm ở Ngân Châu, khoảng thời gian này quán bar là nơi có dòng người đông nhất.

Xây dựng kiến trúc của thành phố có hạn, nên những phương thức giải trí thông thường của người dân cũng chịu nhiều hạn chế, cách tiêu khiển mà đa số mọi người lựa chọn cũng chính là ngồi với bạn bè ở quán bar, nhâm nhỉ vài ly rượu.

Trong một quán bar không quá lớn, ba người thanh niên ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, uống máy ly rượu, giọng nói của ba thanh niên từ từ lớn dần lên.

“Tiểu Phong, nghe nói hôm nay cậu đã làm một chuyện không phải à, đã đập đi điện thoại của Tổng tài Lâm Thị người ta đúng không?” Một thanh niên trong đó, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn người đang ngồi đối diện mình.