Con Rể Quyền Quý

Chương 2682




Chương 2682

“Là vô ý, cũng là cố ý” Ông cụ trả lời: “Cố ý tới đây, nhưng vô ý gặp được cậu, vẫn nên để tôi đi trước đi”

Ông cụ nói xong, bắt đầu di chuyển quân cờ, bây giờ nước cờ của ông rõ ràng là có biến hóa so với trước, một số cách đi của ông ấy nhìn có vẻ nhạt nhẽo, nhưng thực ra bên trong ẩn chứa sát khí.

Nhưng mà nói từ tài đánh cờ, ông cụ kém Trương Thác rất nhiều, cho dù nước cờ có nhiều thay đổi, tăng hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn không phải đối thủ của Trương Thác.

Tuy trên bàn cờ Trương Thác chiếm ưu thế, nhưng mỗi khi ông cụ đi một bước, lông mày Trương Thác đều nhăn lại một chút.

“Hoành Sơn Thất Thái Bảo, chiếm cứ Hoành Sơn, đơn giản là vì thủ hộ nơi đó mà thôi” Ông cụ thản nhiên nói: “Mà cậu chạm mặt với Hoành Sơn Thất Thái Bảo, hai bên đánh nhau, ha ha, thứ cho tôi nói thẳng, cho dù là cô nhóc kia ở chủ thành, hay là bảy tiểu bối ở Hoành Sơn, đều là một đám lão hổ giấy. Đối với người bình thường mà nói, bọn họ là Chí Tôn, nhưng ở trong mắt người có thần ý tầng ba, bọn họ đơn giản chỉ là một đám da rối, thao túng một số con rối, đúng không”

Trương Thác nhìn chằm chằm bàn cờ, không nói gì.

“Nhưng mà” Ông cụ cười: “Rốt cuộc vẫn có đệ tử của Anh Linh Điện có thể giữ thể diện, Bạch Giang Nam lớn dần tới bây giờ, đặt ở cả tâm trái đất, coi như là một nhân vật. Cậu ấy thoáng lộ diện, sẽ khiến người ta kiêng kị, dù sao ở Anh Linh Điện, có rất nhiều người, rất nhiều tên tuổi khiến người ta sinh lòng run sợ. Lần này Sở Thanh trở lại chưa?”

Động tác của Trương Thác dừng một lát, sau đó lắc đầu trả lời: “Còn chưa về “Ông ta không trở về, nói lên đại nạn của ông ấy sắp tới.

Cuộc chiến năm đó, ông ấy tiêu hao rất lớn” Ông cụ thổn thức: “Nhưng mà đây là chuyện không có biện pháp, ông ấy đi tới bề mặt trái đất, với độ tuổi của cậu còn quen ông ấy, xem ra ông ấy hẳn là trốn ở nơi nào đó tục mệnh, muốn ra tay một lần nữa, chỉ sợ rất khó. Nhớ năm đó vô địch quét ngang Lục Hợp bát hoang, liều lĩnh biết bao nhiêu? Cả tâm trái đất, ai chẳng biết danh xưng Sở vô địch, không gặp được Sở vô địch kia, không thể thành con đường vô địch của mình”

“Xem ra ông biết rất nhiều” Trương Thác cười, đặt một con cờ cuối cùng, trực tiếp chiếu tướng: “Ở bề mặt trái đất chúng tôi, có một người như vậy, khi ông ấy còn sống, người người đều sợ ông ấy. Sau khi ông ấy chết, người người đều cảm thấy mình có thể thắng ông ấy, nhưng trên thực tế, vào lúc so với ông ấy mình đã thua”

“Ha ha ha, tên nhóc này được” Ông cụ cười, nhìn nước cờ thua trên bàn cờ: “Có vẻ cậu đang cố ý nhường tôi”

“Nói một số lời trong lòng mà thôi” Trương Thác đứng dậy: “Khi ông nhắc tới hai chữ Sở Thanh, trong mắt tỏa ra ý chí chiến đấu nồng đậm, hẳn là ông cũng muốn gặp Sở vô địch danh chấn bát hoang, nhìn xem ông ấy mạnh như thế nào”

“Cậu đừng thăm dò tôi” Ông cụ lắc đầu: “Tôi từng gặp Sở Thanh không chỉ một lần, bọn tôi cũng từng đánh nhau không chỉ một lần, tôi không phải đối thủ của ông ấy, nhưng tôi cho rằng, tôi không hề kém ông ấy. Tôi kém ông ấy, chỉ là một cơ hội mà thôi, năm đó chúng tôi cùng bái Anh Linh Điện, ông ấy chỉ làm đệ tử làm việc vặt ở cửa, mà tôi bị Anh Linh Điện đuổi về nhà, nếu như tôi có thể bái nhập Anh Linh Điện, tôi sẽ thắng ông ấy”

“Được rồi, những lời này lát nữa tôi nói cho ông ấy, nếu ông ấy nguyện ý, tôi sẽ bảo ông ấy tới tìm ông, nhưng mà trước đó, ông phải nói cho tôi biết ông là ai mới được” Trương Thác gật đầu cười nói.

Tôi tên là Sở Quân” Ông cụ cũng đứng dậy: “Cậu không cần lấy những lời này thăm dò thân phận của tôi, là em trai của Sở Thanh, anh trai tôi có tình trạng gì, sao tôi không biết.

Cho dù ông ấy còn sống, cũng chỉ như xác sống mà thôi, ông ấy sẽ không ra tay nữa, haizz.”

Sau khi ông cụ nói xong những lời này, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Cơ thể Trương Thác run lên, ông cụ này, thực ra là em trai của Sở Thanh!

“Tên nhóc, tôi hỏi cậu, Sở Thanh ở phía trên” Sở Quân vươn tay chỉ đỉnh đầu: “Thanh danh thế nào, còn có danh xưng vô địch không?”

“Danh xưng vô địch thì có, nhưng tư cách vô địch thì khó mà nói” Trương Thác mở miệng: “Ở phía trên, không ai có thể đánh với ông ấy một trận”

“Ồ…” Sở Quân cảm thấy bất ngờ: “Là người phương nào?

Chẳng lẽ Anh Linh Điện các cậu, còn có người sống đi lên rồi?”