Con Rể Quyền Quý

Chương 2610




Chương 2610:

Toàn Cảnh Thiên và Ngọc Hà cũng ốc không mang nổi mình ốc, không thể cử động.

“Đã không biết bao nhiêu năm, không người nào có thể khiến tôi thức tỉnh huyết mạch” Kiếm Bảo Đinh giang hai tay ra, giống như muốn ôm cả bầu trời: “Loại cảm giác mạnh mẽ này, tôi thực sự là lâu lắm rồi chưa cảm nhận được, hôm nay.

là vinh hạnh của các người, có thể chết ở dưới huyết mạch của tôi, tôi nghĩ kiếp sau các người cũng sẽ nhớ rõ ngày này, nhớ kỹ kẻ địch mà các người đối mặt, tôi gọi là Kiếm Bảo.

Đinh!”

Mấy ngọn núi cao đột nhiên mọc từ mặt đất lên, trong quá trình ngọn núi bay lên, đã bị kiếm ý tràn ngập trong không khí chém gọt thành cự kiếm, cự kiếm do ngọn núi hình thành, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta có cảm giác không thở nổi!

Mặt đất dưới chân đám người Trương Thác nứt ra, ánh trăng bị che giấu hoàn toàn, trời đất trở thành một vùng tối đen, ở trong trời đất tối đen này, chỉ có Kiếm Bảo Đinh giống như thần, trôi nổi trong không trung, lúc này, ông ta giống như thành trung tâm của thế giới này.

“Bốn người các người, bao gồm cả một con chuột đang âm thầm chạy trốn, hôm nay là vinh hạnh của các người!”

Kiếm Bảo Đinh thực sự có loại cảm giác quần lâm thiên hạ, ông ta quá mạnh mẽ, mạnh tới mức khiến người ta không thể lý giải.

Đám người Từ Trọng Vinh, cho dù xem không hiểu cuộc chiến của cấp bậc Chí Tôn, nhưng có thể nhìn ra được, đám người Trương Thác căn bản không phải là đối thủ của Kiếm Bảo Đinh, ngay cả chiêu thức mạnh mẽ Băng Phong Vạn Lý vừa rồi cũng không thể giế t chết Kiếm Bảo Đinh.

Lúc này ở dưới uy thế của Kiếm Bảo Đinh, đám người Trương Thác, tất cả đều lộ vẻ mặt gian nan, khổ sở chống đỡ.

“Chỉ còn hồn phách gì đó, sớm nên biến mất trên thế giới này, cho dù là tà túy, hay là thứ gì đó, cũng không xứng tồn tại”

Cự kiếm do ngọn núi hình thành cùng trôi nổi ở phía sau Kiếm Bảo Đinh, sau khi giọng nói của Kiếm Bảo Đinh vừa ngừng, có tổng cộng bốn thanh cự kiếm lao về phía đám người Trương Thác.

Bên ngoài cự kiếm, xen lẫn ánh sáng màu trắng, đó là dòng khí sắc bén không gì không phá được đến từ Kiếm Bảo Đinh.

Tà túy trợn to mắt, vẻ mặt dữ tợn, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ đợi cự kiếm kia xông tới.

“Anh…” Toàn Cảnh Thiên há to miệng thở hổn hển, mặt anh †a đỏ lên, gian nan cử động cánh tay: “Ngọc Hà, chạy maul”

Toàn Cảnh Thiên muốn cất bước đi tới chỗ Ngọc Hà, nhưng hiện giờ anh ta căn bản không làm được, thời gian của Toàn Cảnh Thiên có hạn!

Bốn thanh cự kiếm, đảo mắt đã tới gần bốn người.

Cơ thể mập mạp của Toàn Cảnh Thiên đột phá giới hạn vào lúc này, xông tới trước người Ngọc Hà, quay người ôm lấy Ngọc Hà, dùng sau lưng đối mặt với cự kiếm đủ chọc ra một lỗ thủng to.

“Đoàng!”

Đất đai nứt nẻ, bụi mù nổi lên bốn phía, bốn thanh cự kiếm trúng mục tiêu.

Mặt đất bắt đầu nứt ra vài khe hở, từ chỗ đám người Trương Thác đứng, bắt đầu kéo dài ra bốn phía, nứt ra mười mét, sâu không thấy đáy, vỏ quả đất đều đang xảy ra thay đổi.

Đám người Từ Trọng Vinh ngay cả đứng đều không đứng vững, lại nhìn phía xa, cũng bắt đầu lay động sập xuống.

Nhìn tòa nhà ở trấn Lôi Cực, dưới chấn động mãnh liệt này xảy ra lay động, bụi mù nổi lên bốn phía.

Lúc bụi mù biến mất, toàn bộ giống như bụi bặm rơi đầy, chỗ đám người Trương Thác bị đống đá vụn chất thành ngọn núi nhỏ, ở dưới bốn thanh cự kiếm vừa rồi, cho dù là một thành trấn, đều bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt, càng không nói tới bốn người bình thường.