Chương 2596
“Trương Ức Thùy! Có phải là cậu làm chuyện này hay không?” Ông Dương trực tiếp rống to, bây giờ xảy ra chuyện, hơi suy nghĩ một lát có thể hiểu rõ, trong thời gian dài như vậy, hầm trú ẩn này không xảy ra chuyện gì, chỉ riêng hôm nay dò đường xong, lại có chuyện xảy ra. Mà trước đó, Trương Ức Thùy này không cố ky trở mặt với mình.
“Ông Dương, tôi không hiểu ông đang nói gì!” Trương Thác không dừng bước lại.
“Không hiểu sao?” Ông Dương cười khẩy: “Yên tâm, tôi sẽ khiến cậu biết!
Đợi rời khỏi nơi này, chúng ta lại thanh toán!”
Cống thoát nước thông ra bên ngoài này, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, mỗi người đều dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ hơn hai mươi phút, đã đi tới tận cùng con đường dưới đất.
Ông Dương xông tới vị trí đầu tiên, nhìn thoáng qua nắp giếng trên đỉnh đầu, nhảy ra bên ngoài.
Sau khi ông Dương nhảy ra, một giây sau lại có mấy người chui ra.
Trên trăm người chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, toàn bộ đều ra khỏi cống thoát nước.
Ra khỏi nơi này, đã không nằm trong phạm vi của trấn Lôi Cực, nhìn hoàn cảnh yên tĩnh ở nơi này, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ có vẻ mặt Từ Trọng Vinh khẩn trương, bởi vì ông ta biết, rời khỏi hầm trú ẩn rất đơn giản, nhưng chuyện sau khi rời khỏi mới khó khăn nhất.
Trong cống thoát nước vẫn còn mấy chục người, tiếng bước chân của đám con rối đang vang lên dày đặc.
Trong tay ông Dương ngưng tụ ra khí mang, sau đó chỉ thấy ông Dương dùng lực đánh mạnh tay xuống đất, mặt đất phía trên đường cống ngầm bắt đầu sập xuống, đám người còn lại bị nhốt dưới cống thoát nước, truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết.
Theo âm thanh “rầm” vang lên, tiếng bước chân dần bình ổn lại, để lại mấy chục người phía dưới, có thể kéo dài không ít thời gian cho phía trên.
Mọi người thấy cách làm máu lạnh của ông Dương, tất cả đều rụt cổ, không rên một tiếng.
“Trương Ức Thùy, nhìn chuyện tốt cậu làm kìa!” Bỗng nhiên ông Dương xoay người, nhìn chăm chằm Trương Thác, gầm thét: “Nếu không vì cậu, sao mọi chuyện có thể thành ra như thết”
“Ông Dương, những lời này không đúng rồi.” Trong đám người, có người mở miệng: “Hôm nay người anh em Từ Trọng Vinh và Trương Ức Thùy tìm được đường ra, ông vẫn không cho nói, còn ép chúng tôi ra ngoài tìm vật tư. Nếu mọi người cùng rời đi vào ban ngày, sẽ không xảy ra chuyện tối nay.”
Ánh mắt ông Dương nhìn một vòng, nhìn thẳng về phía người nói chuyện: “Úc Trí Doãn, một tên cường đạo như ông, ở đây tới lượt ông nói chuyện sao?”
“Cường đạo thì làm sao?” Vẻ mặt Úc Trí Doãn bất mãn: “Tôi thấy cách làm của ông Dương ông, còn lợi hại hơn cường đạo chúng tôi. Hàng đêm sênh ca, mỗi ngày thịt cá, còn tiêu sái hơn sơn đại vương. Tôi nói này ông Dương, ông không muốn mọi người biết được tin có thể rời khỏi đây, không phải là làm sơn đại vương đến nghiện rồi đấy chứ?”
“Úc Trí Doãn, ông là cái thá gì hả?”
Ngô sư tỷ đứng ra, đi tới bên cạnh ông Dương: “Tôi khuyên ông nên thức thời một chút, câm miệng thì hơn.”
“Đúng vậy.” Triệu sư huynh cũng mở miệng: “Lúc ông Dương nói chuyện, không tới lượt người khác xen mồm, ông chỉ là con chó trước mặt ông Dương mà thôi, có tư cách gì ăn nói ở đây?”
“Ha ha ha hai” Úc Trí Doãn cười to một tiếng: “Đúng là buồn cười, khi nào thì hai tên phế vật Hóa Hình cũng dám lớn tiếng kêu gào trước mặt Úc Trí Doãn tôi rồi hả? Là cảm thấy có người chống lưng cho mình, bảo vệ hai người, cho hai người dũng khí sao? Úc Trí Doãn tôi đứng ở đây, hai người bất mãn với tôi có thể xông tới, nhưng vấn đề là hai người dám không?”
“Úc Trí Doãn, ông muốn chết à!”
Ngô sư tỷ thờ ơ mở miệng, sau đó dời mắt nhìn ông Dương, rõ ràng là đang tìm chỗ dựa vững chắc.
Triệu sư huynh oán trách: “Còn tên họ Trương kia nữa, đừng tưởng rằng anh và Úc Trí Doãn kẻ xướng người họa tôi không nhìn ra được. Nếu không có hai người, chúng tôi sống trong hầm trú ẩn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hai người xuất hiện, dẫn tới xảy ra những chuyện này, sớm biết thế lúc trước không dẫn đám lòng lang dạ sói các người về!”
“Thú vị, đúng là thú vị.” Úc Trí Doãn võ tay: “Nếu không có tôi và người anh em Trương, chỉ sợ hai người sớm đã chết ở bên ngoài ấy chứ? Trái lại bây giờ mồm miệng lanh lợi rồi hả?”
“Đừng nói mấy lời linh tỉnh này nữa.”
Triệu sư huynh vung tay lên, rõ ràng là không nguyện ý thừa nhận chuyện này.
Nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, Từ Trọng Vinh ôm chặt vợ con đứng bên cạnh Trương Thác, vẻ mặt khẩn trương.
Những người đi theo Từ Trọng Vinh cũng như vậy, bọn họ đã nhìn ra được, Trương Ức Thùy này đứng chung một chõ với Từ Trọng Vinh, hơn nữa ông Dương này đã sớm muốn ra tay với Từ Trọng Vinh, nếu lúc này trở mặt, cũng sẽ bị liên lụy vào.
Chỉ có Từ Trọng Vinh, tuy khẩn trương nhưng không sợ hãi chút nào. Ở trong lòng ông ta, có một loại tin tưởng nào đó đối với Trương Ức Thùy, tuy Từ Trọng Vinh cũng không biết tin tưởng này từ đâu mà tới.
“Đặc sắc, thật đặc sắc!”
Bỗng nhiên có tiếng võ tay vang lên, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ rách nát đi nhanh từ trong đám người ra. Tuy cô ta mặc quần áo rách, nhưng đôi mắt đặc biệt trong suốt.
“Không nghĩ tới người của Kiếm Cốc tôi còn chưa tới, đám người các người đã bắt đầu chó cắn chó, tư tưởng của con kiến đúng là khiến người ta không đoán ra được.”
“Kiếm Cốc!”
Bao gồm ông Dương trong đó, mọi người đột nhiên kinh hãi.
Trương Thác hơi nheo mắt, anh đã sớm chắc chắn, có người của Kiếm Cốc trà trộn vào, nếu không thì hầm trú ẩn này, đã sớm bị đội lục soát của Kiếm Cốc quét sạch.
Hai chữ Kiếm Cốc, khiến ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ này.
Trên người người phụ nữ này, lúc này lộ ra sắc bén, vẻ mặt cô ta hoàn toàn không sợ nhìn chăm chằm ông Dương.
Lại nhìn ông Dương, vẻ mặt nghiêm trọng, người phụ nữ này là một cao thủ Phú Thần!
Kiếm tu của Kiếm Cốc, ở bất cứ cảnh giới nào đều mạnh hơn cao thủ cùng cấp một chút, đây cũng là điểm mạnh của kiếm tu Kiếm Cốc.
Đối mặt với người phụ nữ trước mặt, ông Dương không dám coi thường, chuyện về Trương Ức Thùy ông ta tạm ném ra sau đầu.
Người phụ nữ của Kiếm Cốc duỗi lưng: “Vốn nghĩ rằng các người còn có bản lĩnh gì, kết quả đều là một đám chuột ở trong đường cống ngầm, đúng là không thú vị, uổng công tôi ẩn nấp nhiều ngày như vậy. Mùi hương trên người các người, đã khiến tôi sắp không nhịn được mà buồn nôn, được rồi, tối nay giết toàn bộ vậy”
Khi người phụ nữ Kiếm Cốc nói ra chữ “giết”, mặt ngoài cơ thể cô ta xuất hiện một tầng kiếm quang, những người cách cô ta gần một chút, đều có thể cảm nhận được sự sắc bén này, bước chân không tự giác được lùi vê phía sau.
Vẻ mặt Từ Trọng Vinh bắt đầu trở nên khẩn trương, bảo vệ Vợ con ở sau người.
“Ông Dương, tên không tệ” Người phụ nữ Kiếm Cốc nhìn chằm chằm ông Dương: “Không bằng ra tay từ ông trước, hay là chơi một trò chơi, để tôi nhìn các người chó cắn chó một lát, ông đi giết tên Trương Ức Thùy này, thế nào?”
Ông Dương hít sâu một hơi, nói với người phụ nữ Kiếm Cốc: “Tôi cho rằng chúng ta có thể nói chuyện”
“Nói chuyện sao?” Người phụ nữ Kiếm Cốc nở nụ cười: “Tôi không có ý định nói chuyện với ông, nhưng mà nếu ông ra tay giết những người đó, tôi có khả năng suy xét không giết ông, ông cảm thấy thế nào?”
Rõ ràng là ông Dương dao động, ông ta nhìn thoáng qua Trương Thác và Úc Trí Doãn. Ở đây, chỉ có hai người này khiến ông ta cảm thấy hơi phiền phức một chút, nhưng chỉ có một chút mà thôi. Dù sao cảnh giới Phú Thần, hơn Ngưng Khí đỉnh phong một cảnh giới lớn!
“Ông Dương, không phải là ông ngu ngốc tới mức tin lời người của Kiếm Cốc nói đấy chứ?” Úc Trí Doãn nhún vai: “Ông ra tay với chúng tôi, cô ta lại thoải mái giết ông, loại chuyện bị người ta coi là súng để sử dụng, nếu ông thực sự tin tưởng, vậy mức độ ngu ngốc của ông, chỉ sợ hơn tôi tưởng tượng”
Người phụ nữ Kiếm Cốc hoàn toàn không để ý tới lời Úc Trí Doãn nói, cô ta tự tin đứng ở một bên, cô ta tin tưởng một trăm phần trăm, ông Dương sẽ ra tay.
Ông Dương hít sâu một hơi: “Tôi làm như thế nào, không cần ông dạy tôi”
Giọng nói của ông Dương vang lên, chỉ trong nháy mắt đã xông về phía Trương Thác, muốn ra tay lấy đi tính mạng Trương Thác trước.
Vợ Từ Trọng Vinh đứng phía sau người đàn ông của mình, ôm chặt lấy cánh tay của Từ Trọng Vinh theo bản năng.