Con Rể Quyền Quý

Chương 2577




Chương 2577:

Cường giả Khống Linh kh ủng bố như thết Gương mặt Trương Thác vẫn luôn giấu kín dưới mặt nạ xuất hiện trong mắt Kiếm Danh Sơn, nhưng Kiếm Danh Sơn không nhìn thấy hoảng sợ trên mặt đối phương như trong tưởng tượng của mình, trái lại bắt giữ được ý cười từ trong mắt đối phương.

Trong lòng Kiếm Danh Sơn đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

“Người nào nói với anh, tôi chỉ có một chiêu này?”

Khóe miệng Trương Thác hơi nhếch lên cao.

“Nhất Kiếm… Tây Lai!”

Lúc này Kiếm Danh Sơn gần như là ngừng thế tiến công của mình theo bản năng, sau lưng truyền tới cảm giác mát lạnh nói cho Kiếm Danh Sơn, nếu mình tiếp tục sử dụng chiêu thức này, sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.

Một bóng người màu đen lặng yên không tiếng động phát ra hơi thở xuất hiện phía sau Kiếm Danh Sơn.

Ngũ quan bóng người màu đen này hiện rõ, mặt người này rất trắng, nhưng không phải trắng xanh cũng không trắng bệch, mà là màu sắc sáng trong như bạch ngọc. Đôi mắt người này không phải tối đen, nhưng sáng tới mức đáng sợ, giống như hai ngôi sao mờ. Trên mái tóc của người này đội mũ châu bằng gỗ đàn hương, cơ thể đen như mực. Người này bước đi thong thả, khi đi tới giống như quân vương đi vào cung đình của mình, hoặc như phi tiên trên trời hạ xuống nhân gian.

Thành chủ Bạch Vân đến từ đảo Phi Tiên ở Nam Hải, kiếm pháp tinh diệu, cầm trong tay hàn mang, kiếm phong ba mét, trọng lượng sáu cân tư.

Đây là Chiến Linh thứ hai của Trương Thác, mà Chiến Linh này lưu lại chiêu thức, đều không phải là kiếm ý bình thường, cũng không phải kiếm chiêu, nói càng chính xác hơn là kiếm tâm!

Trên con đường kiếm đạo, bễ nghễ thiên hạ, bỏ tôi còn ai ngoài kiếm tâm!

Kiếm sĩ hoàn mỹ, huy hoàng cực hạn, kiếm tâm vô địch thiên hạ!

Nhất Kiếm Tây Lail Một tia hàn mang đột nhiên xuất hiện.

“Cậu… Hai Anh Linh! Hai Chí Tôn của Đảo Quang Minh, đều là mình cậu!” Kiếm Danh Sơn trợn to mắt, anh ta chưa bao giờ nghe nói tới, một người có thể nắm giữ hai Anh Linh trong tay.

“Đúng vậy” Trương Thác lộ ra ánh mắt khen ngợi: “Trả lời xong, cho nên anh phải chết.”

Hai tia kiếm quang một trước một sau, xông thẳng về phía Kiếm Danh Sơn.

Vạt áo của Kiếm Danh Sơn đột nhiên mất đi một đoạn.

“Kiếm pháp này…” Kiếm Danh Sơn đứng tại chỗ, biểu cảm đột nhiên trở nên dại ra: “Không có dấu vết mà tìm kiếm, thật nhanh… Chiêu này là gì…”

Hai Chiến Linh một đen một trắng biến mất, trong lòng Trương Thác hiểu rõ, chiến đấu đã kết thúc.

Giống như cảm khái, cũng giống như đang trả lời câu hỏi của Kiếm Danh Sơn, Trương Thác mở miệng nói: “Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên: “Thiên Ngoại… Phi Tiên…”

Chiếc mũ trên đỉnh đầu Anh Linh của Kiếm Danh Sơn lúc này tách ra ở giữa, đồng thời khi mũ bị tách ra, chỗ giữa trán Kiếm Danh Sơn xuất hiện điểm đỏ.

Anh Linh bị phá, cao thủ Chí Tôn bị đánh bại!

Một chiêu này tạo thành hiệu quả, ngay cả Trương Thác cũng không nghĩ tới.

Một đóa hoa sen ngũ sắc xuất hiện trên đỉnh đầu Trương Thác, vốn chiếu ra ánh sáng bảy màu, nhưng mà lúc này ít đi hai màu.

Trương Thác lấy một quyển sách Vô Tự từ trong áo ra, sách Vô Tự này chủ động lật xem, điên cưồng lật giấy.

Cơ thể Kiếm Danh Sơn chậm rãi ngã xuống, lúc Kiếm Danh Sơn hoàn toàn nằm ngã xuống đất, phía sau Trương Thác, một bóng người màu đỏ như ẩn như hiện.

Trương Thác nhìn Kiếm Danh Sơn ở trước người mình, chậm rãi thở dài một hơi.

Đây là cuộc giao phong chân chính giữa Trương Thác và cường giả Khống Linh.

Nói thật, hiệu quả của trận chiến này, đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Thác.