Con Rể Quyền Quý

Chương 2523




Chương 2523:

Người đàn ông cao kia vô thức lùi về sau, anh ta nhìn chằm chằm hai tay Trương Thác, mấy giây sau kia, người đàn ông cao kia hít sâu một hơi.

“Được lắm, nếu mày đã không cho ngài Ngưu mặt mũi, vậy thì cũng đừng trách tao không nhắc nhở mày, trái lại tao muốn xem xem mày có thể bảo vệ người phụ nữ kia bao lâu”

Người đàn ông cao nói xong thì quay người đi, anh ta biết rõ, có người trông chừng ở chỗ này, dựa vào sức mình sẽ không thể vào được.

Lời uy hiếp của người đàn ông cao kia không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với Trương Thác, sau khi đóng kỹ cửa, Trương Thác đi đến nhà ăn, liếc mắt đã thấy Y Ngọc Điệp ngồi trước bàn ăn, bưng bát cơm điên cuồng ăn đồ ăn trên bàn, mắt thấy bốn đ ĩa thức ăn đã sắp thấy đáy rồi.

“Dáng vẻ này của cô sao thế?” Trương Thác đi đến nhìn ‘Y Ngọc Điệp.

“Mấy ngày chưa ăn cơm à? Rất đói sao?”

“Không phải!” Hai má Y Ngọc Điệp phình lên, hiển nhiên là lấp đầy thức ăn vào miệng, vẻ mặt cô ta tràn đầy hưng phấn nói.

“Mấy món này cũng quá ngon rồi, đây là do anh nấu hả?”

Người ở nền văn minh bề mặt trái đất, nếu như bọn họ ăn đồ do Trương Thác nấu, đều sẽ khen không dứt miệng, chỉ ước có thể nuốt cả đ ĩa, chứ đừng nói là văn minh tâm trái đất vốn không chú trọng đến hương vị của đồ ăn.

Một thực khách bày ra dáng vẻ này chính là một sự ca ngợi với đầu bếp, Trương Thác vui vẻ nói.

“Ăn ngon cũng phải chừa lại chút cho tôi chứ, đây là cơm tối của tôi đấy”

Mặt Y Ngọc Điệp đỏ lên, nhìn bốn đ ĩa thức ăn sắp hết, có chút ngại ngùng nói.

“Đây đều là phần anh, tôi chưa ăn hết”

Trương Thác lắc đầu, đi đến nhà bếp xới cho mình một bát cơm khác, ngồi ở đối diện Y Ngọc Điệp bắt đầu ăn cơm.

Có Trương Thác ngồi ở đối diện, dáng vẻ ăn cơm của Y Ngọc Điệp thu liễm hơn nhiều, nhưng so với dáng vẻ ngày thường của cô ta cũng xem như là ăn như hổ đói, chỉ một lát đã ăn hết một bát cơm, Y Ngọc Điệp không nhịn được xới thêm cho mình một bát cơm nữa.

“Lão đại, bọn họ vừa nhắc đến ngài Ngưu, anh không sợ ngài Ngưu à?” Y Ngọc Điệp lén nhìn qua Trương Thác, Y Ngọc Điệp ăn cơm Trương Thác nấu, lại ở nhờ nhà Trương Thác để tránh nạn, bây giờ mở miệng đã gọi một tiếng lão đại.

“Sao phải sợ tên đó?” Vẻ mặt Trương Thác rất kỳ quái.

“Gã ta rất lợi hại à?”

Y Ngọc Điệp ôm trán.

“Anh, rốt cuộc anh có phải người của thành Bắc Hà này không thế, ngay cả ngài Ngưu mà anh cũng không biết à”

Trương Thác lắc đầu đáp.

“Không biết, tôi vừa mới đến đây không lâu”

“Chẳng trách” Y Ngọc Điệp lộ ra dáng vẻ đã hiểu.

“Vậy Hoàng Trạch Minh ngài Hoàng anh có biết không?”

“Ừ” Trương Thác gật đầu.

“Trái lại người này tôi thật sự biết, sao thế?”

“Ngài Ngưu và ngài Hoàng là anh em kết bái sống chết có nhau, cũng có thể nói là trắng đen ăn sạch, ở thành Bắc Hà này không ai dám trêu chọc đến bọn họ” Lúc Y Ngọc Điệp nói đến đây thì lộ ra dáng vẻ sợ hãi.

Trương Thác đột nhiên vui vẻ hỏi.

“Bây giờ cô nói nhiều với tôi như vậy, vừa rồi lúc trèo cửa sổ nhà tôi vào, động tác rất nhuần nhuyễn, bản thân cô chính là mang theo phiền phức đến tìm tôi”

“Không phải thế” Y Ngọc Điệp lắc đầu như trống lúc lắc.