Con Rể Quyền Quý

Chương 2506




Chương 2506:

Văn Đức Khâm bay ngược ra sau, ngã trên mặt đất, trừng †o đôi mắt nhìn người trước mặt mình, tia khí giống như thực chất ở phía sau lưng đối phương đó khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.

Mà Lý Bá Toàn thì lại nhìn cảnh tượng trước mặt đến dại ra, không nói nên lời.

Trong lòng bọn họ đã cho rằng bản thân mình đã đủ đánh giá cao thực lực của người trước mặt này rồi, nhưng có thế nào cũng không ngờ một bạch khấu như vậy, lại có thực lực đến thế.

Cùng lúc đó, trong ba học viện lớn của thành Bắc Hà, có mấy bóng người cũng vọt lên cao, hướng thẳng về phía khách sạn Uyển Thanh. Phú Thần đỉnh phong ở một nơi như thành Bắc Hà, có thể nói là một chiến lực vô địch, nên bọn họ không thể không coi trọng.

Linh khí màu tím lượn quanh phía sau lưng Trương Thác, anh nhìn Văn Đức Khâm trước mặt, lên tiếng hỏi: “Tôi đưa ra đáp án, anh chính là phế vật, có vấn đề gì không?”

Văn Đức Khâm cắn chặt khớp hàm, sau lưng anh ta ướt nhẹp mồ hôi lạnh, nhìn người trước mặt, mấy lời hung hãn gì đó của anh ta đều không thể thốt ra, đây chính là Cảnh giới Phú Thần đỉnh phong đó!

“Nếu đã không có vấn đề, vậy thì tôi sẽ ra tay đấy” Một thanh thần kiếm màu tím xuất hiện trong tay của Trương Thác. Anh giãm lên một bước, chỉ một bước đơn giản như vậy, đã khiến Văn Đức Khâm phun ra một ngụm máu tươi. Loại uy áp này, anh ta không thể nào chịu đựng được.

“Dừng tay!”

Một tiếng hét lớn vang lên giữa không trung, là một cường giả Phú Thần tới từ học viện đang lập tức đuổi tới đây, thế giới quan ở nền văn minh tâm Trái Đất cho phép những cường giả đỉnh cấp này có thể thể hiện thực lực một cách không hề kiêng dè.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Trương Thác nghe thấy có người kêu mình dừng tay, nhưng nếu người khác nói dừng tay thì dừng tay, vậy Trương Thác cũng không phải là Trương Thác nữa rồi.

Thanh thần kiếm màu tím trong tay anh, mang theo một đường cong duyên dáng xẹt qua bầu trời đêm, hướng về phía Văn Đức Khâm.

Một cái đầu bay lên, máu tươi phun ra, khiến cho đám người vây xem hét lên chói tai.

Trương Thác đã quyết định Văn Đức Khâm phải chết, thì ai cũng không thể cứu được anh ta.

Sắc mặt của Lý Bá Toàn trắng bệch, từ đầu đến cuối, không nói một câu nào hết.

“To gan!” Trong không trung, cao thủ cảnh giới Phú Thần tới từ học viện đó hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh rìu hai lưỡi, vọt thẳng về phía Trương Thác.

“Cút” Trương Thác còn chẳng thèm liếc mắt nhìn người này, anh thuận tay vung kiếm, tia khí màu tím phun ra mãnh liệt, trực tiếp chém làm đôi cây rìu hai lưỡi trong tay đối phương.

Trương Thác đã từng một mình chiến với cường giả của thị tộc, đánh cho thị tộc phải sợ hãi, khiến bọn họ thất bại thảm hại trở về, cái danh hào người số một dưới Khống Linh này, anh đã sớm ngồi vững rồi, cường giả Phú Thần bình thường, ai có thể là địch thủ của anh?

Cho dù là thiên tài đỉnh cấp gì đó, ở trước mặt anh vẫn không đủ được coi trọng như cũ.

Dù sao thì Trương Thác cũng là một thiên tài, từ khi anh luyện khí đến nay mới được một năm, thử hỏi trong thiên hạ này, có mấy người dám nói có thể vượt qua anh?

Trong khoảng thời gian Trương Thác ra tay, lại có mấy cường giả Phú Thần chạy tới, đều là người tới từ học viện.

“Tên trộm to gan! Không được ra tay trong thành Bắc Hài”

“Mau chóng quy phục!”

Tiếng hét lớn nhao nhao truyền tới.

Trương Thác ngửa đầu nhìn lên trời, phát ra tiếng cười: “Thú vị đấy, các người đã từng thấy cường đạo nào ngoan ngoãn quy phục chưa? Người mà hôm nay tôi chém đã khiêu chiến với Đảo Quang Minh tôi, nói năng không lễ độ, đáng chết! Nếu các người cũng muốn khiêu khích Đảo Quang Minh tôi, vậy tôi tiếp là được!