Con Rể Quyền Quý

Chương 2438




Chương 2438:

Dương Đức Phi vốn đã sắp dầu hết đèn tắt, lại gặp phải thiệt hại nặng như vậy, ngay cả cử động cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, ông ta chật vật nghiêng người sang nhìn người phía sau mình.

“Phá… Quân!”

Phá Quân mỉm cười: “Hiếm có người nhận ra tôi, Dương Đức Phi à, thực lực của ông không tệ, cũng có thiên phú, đáng tiếc là quá mức ngu trung, đi theo chủ nhân ngu xuẩn này, nếu không cũng đâu có kết cục như bây giờ, sức mạnh truyền thừa của Tây Hạ mấy người cứ để tôi dùng, nhưng mà ông yên tâm đi, để tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ giúp ông giết Trương Thác này”

Phá Quân vừa dứt lời, ông ta dùng sức rút lưỡi đao cắm xuyên qua hai người Dương Đức Phi, một đống máu tươi phun ra, cái đầu của Dương Đức Phi văng lên cao, sau đó rơi xuống mặt đất, lăn hai vòng.

Dương Đức Phi trừng to đôi mắt, cho đến chết, ông ta vẫn không thể giết chết Trương Thác, điều này khiến ông ta không có cách nào nhắm mắt.

Dương Đức Phi cả đời một kiếm, một kiếm cực cảnh, lại lấy kiểu chết uất ức như thế mà vĩnh viễn ở lại bên trong truyền thừa Lâu Lan này.

Trương Thác nhìn cái đầu lăn trên mặt đất, Dương Đức Phi chết cũng không khiến Trương Thác cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

Phá Quân này kẻ đến không có ý tốt.

“Đi thôi, giải phóng sức mạnh truyền thừa Tây Hạ, để Lâu Lan hoàn toàn thức tỉnh”

Phá Quân vung tay lên, mười hai thành viên Phản Tổ Minh mặc áo bào đen lập tức khom người, hiển nhiên, bọn họ đang nghe lệnh của Phá Quân.

“Ha ha, tôi đã bảo mà, tại sao Phá Quân ông lại đột nhiên xuất hiện ở Lâu Lan này chứ” Một tiếng cười khế vang lên, Nhân Miêu xuất hiện sau lưng Trương Thác, cười mà không cười nhìn chăm chằm Phá Quân: “Lần này thì hay rồi, điều khó hiểu nghi ngờ của tôi cuối cùng đã được giải thích vào hôm nay, hóa ra Phá Quân ông lại làm việc cho Phản Tổ Minh”

“Không” Phá Quân lắc đầu: “Tôi chỉ đang làm việc vì mình mà thôi, có nhiều thứ mà mấy người không thể nào hiểu được, tôi cũng không cần giải thích với mấy người”

Phá Quân cầm lấy bảo kiếm của Dương Đức Phi trong tay, dùng sức ném một cái về phía hình trụ ở trung tâm, hét lớn một tiếng: “Phá!”

Bên trong bảo kiếm này tràn đầy sức mạnh truyền thừa Tây Hạ.

Ngay tại lúc đó, mười hai thành viên Phản Tổ Minh kia đã phá vỡ băng sương quanh người Dương Quốc Hưng, để máu tươi trong cơ thể Dương Quốc Hưng chảy ra, máu tươi kia giống như đang nhận lấy một loại chỉ dẫn nào đó, chảy về phía cột đá theo thanh bảo kiếm tràn đầy sức mạnh truyền thừa.

Ngay lúc bảo kiếm và máu tươi sắp đến trong phạm vi nhất định gần cột đá, một lực hút rất mạnh tản ra từ trên cột đá, những lực hút này chỉ nhằm vào một mình Toàn Cảnh Thiên, trên đỉnh đầu Trương Thác đột nhiên hiện ra một đóa hoa sen màu tím, xoay tròn.

“Trương Thác, cậu vẫn còn đang đi tìm manh mối liên quan tới Lâm Ngữ Lam đúng không?” Mấy người đuổi theo Phản Tổ Minh trước đó xuất hiện sau lưng Trương Thác: “Xin lỗi, những chuyện đó đều là chúng tôi diễn, để lừa gạt cậu thôi”

Những người đột nhiên xuất hiện ở xung bao vây lấy Trương Thác, ở một nơi hỗn loạn như thế này, giống như có một cái bãy đã sớm được sắp đặt, chờ đợi Trương Thác chủ động nhảy vào.

Lực hút truyền đến từ trên cột đá kia khiến Toàn Cảnh Thiên không thể chống lại được mà dính lên trên trụ đá.

Tốc độ xoay tròn của hoa sen màu tím trên đỉnh đầu Trương Thác càng thêm nhanh hơn.

Nhân Miêu lộ ra dáng vẻ hiểu rõ: “Phá Quân, khó trách ông phải đặc biệt đưa tên mập mạp này ra, không có cậu ta, truyền thừa sẽ không có cách nào mở ra đúng không, tên mập mạp này giống như Trương Thác, là chìa khóa để mở ra truyền thừa”

“Ha ha ha” Phá Quân cười: “Trương Thác thì dễ rồi, chỉ cần có thể để lộ ra một chút tin tức liên quan tới người phụ nữ kia, cậu ta sẽ liều lĩnh nhào lên như chó, nhưng tên mập mạp này thì có chút khó khăn, tôi chỉ có thể chậm rãi đi dụ dỗ cậu †a, nhưng mà cũng may, hai người bọn họ đều xuất hiện”

“Đừng nhiều lời” Trương Thác đột nhiên lên tiếng, phá vỡ cuộc chuyện trò của Phá Quân và Nhân Miêu, anh nhìn về phía Nhân Miêu: “Ông có đánh không?”

Nhân Miêu nhìn xung quanh một chút, sau đó lắc đầu: “Không đánh”