Chương 2414:
“Lão nô tuân lệnh” Giọng nói của Dương Đức Phi vang lên, sau đó trong không khí xung quanh nơi này đều tràn ngập mũi nhọn.
Bên trong bến tàu vang lên tiếng hét lớn.
Một trận tàn sát đã chính thức bắt đầu vào giờ phút này.
Dương Đức Phi, là người mạnh nhất dưới đám người Khống Linh kia, thực lực của ông ta đặt ở thế giới này, tuyệt đối là đỉnh phong, trừ khi một số ít người như vậy ra tay, nếu không đâu có người nào có thể tuyệt đối ngăn Dương Đức Phi lại được, dù là Nhân Miêu, đối mặt với một kiếm kia của Dương Đức Phi cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Mặc dù truyền thừa giả có số lượng đông đảo, cũng đều có người bảo vệ ra tay, nhưng ở trước mặt Dương Đức Phi vẫn có chút chênh lệch, căn bản không phải là số lượng người có thể bổ sung vào được, chỉ nói đến những mũi nhọn tràn ngập trong không khí kia đã khiến đa số truyền thừa giả không chống đỡ được rồi.
“Mập mạp, cậu có cảm thấy có người đang âm thầm nhìn cậu không?” Trương Thác nhẹ nhàng mở miệng với Toàn Cảnh Thiên ở bên cạnh.
“Không có” Toàn Cảnh Thiên lắc đầu, sau đó đột nhiên sợ run cả người, vẻ mặt sợ hãi nói: “Anh, anh đừng làm tôi sợ chứ, bây giờ đang là hơn nửa đêm đấy”
Trương Thác hiểu rõ, anh hỏi vấn đề này là chỉ muốn biết có phải chú Từ kia đã ra tay không thôi, từ chuyện buổi sáng, Trương Thác đã khẳng định, chú Từ kia tuyệt đối là người sở hữu Anh Linh sắp thức tỉnh, bây giờ Toàn Cảnh Thiên không cảm nhận được Anh Linh xuất hiện, chứng minh chú Từ kia còn chưa ra tay.
Trương Thác cũng đang chờ đợi, anh biết rõ, cơ hội của mình cũng không có nhiều.
Máu tươi nở rộ trong sương mù đen sì này.
Có truyền thừa giả đã không chống đỡ nổi nữa.
“Một đám vô dụng mà còn dám mơ tưởng ra tay với tôi, đúng là buồn cười!” Giọng nói ngông cuồng của Dương Quốc Hưng vang vọng ở trong sương mù.
Mặc dù Dương Đức Phi đã cao tuổi, dáng người gầy gò, nhưng bây giờ ông ta giống như là chiến thần, tất cả những người muốn vượt lôi trì một bước, đều phải trả giá lớn.
Một vài truyền thừa giả đã bị giết chóc làm cho sợ hãi, bọn họ tụ tập lại một chỗ, đều đưa ánh mắt nhìn về một phía, đó là người đáng tin cậy trong đám những truyền thừa giả trẻ tuổi này của bọn họ, Từ Bảo Thành.
Từ Bảo Thành nhìn máu me không ngừng nở rộ trước mắt, mùi máu tươi đậm đặc tràn ngập trong mũi của anh ta, trên mặt Từ Bảo Thành không có bất kì biểu cảm gì, anh ta lên tiếng: “Chuyện bảo mấy người chuẩn bị, đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã xong rồi!” Mấy tên truyền thừa giả đứng bên cạnh Từ Bảo Thành, ở trong tay bọn họ đều cầm một con dao găm: “Có cần ra tay bây giờ không?”
“Không cần, chờ một chút nữa đi” Từ Bảo Thành lắc đầu, trong mắt không có một chút tình cảm nào.
Dương Đức Phi quá mạnh, đông đảo người bảo vệ căn bản không phải là đối thủ của ông ta, đã không còn ai dám tiến lên nữa, bọn họ đã bị giết chóc làm cho sợ hãi, bây giờ con át chủ bài của bọn họ chính là phương pháp mà chú Từ nói, một khi sử dụng, chắc chắn có thể ngăn được Dương Đức Phi.
Dương Đức Phi thấy không có ai tiến lên, ông ta bèn nhảy tới một bước, ngay lúc đó, những mũi nhọn kia cũng tiến lên bảy mươi centimet.
Đám truyền thừa giả cùng nhau lui lại bảy mươi centimet.
Mỗi lần Dương Đức Phi bước một bước, những truyền thừa giả này bèn lui một bước.
“Nhanh, giết hết, sau đó còn phải đến tổ địa Lâu Lan nữa, không có thời gian lãng phí ở đây đâu” Dương Quốc Hưng không nhịn được mở miệng.
“Lão nô tuân lệnh” Dương Đức Phi giơ cánh tay lên, mũi nhọn khắp trời hình thành sau lưng Dương Đức Phi, ngay cả màn sương mù cũng bị phá vỡ, sau lưng Dương Đức Phi xuất hiện một vùng trống trải quỷ dị.
“Từ Bảo Thành, nhanh lên!” Một người bảo vệ nhìn kiếm khí đầy trời kia, muốn rách cả mí mắt.