Con Rể Quyền Quý

Chương 2381




Chương 2381:

“Hai người các người ở cảnh giới Phú Thần, xem ra Phản Tổ Minh của mấy người có công nghệ kỹ thuật gen này cũng rất công hiệu. “ Trương Thác quét mắt nhìn lên người của Andre và Mại Lạc: “Nhưng mà hai người nghĩ mình có thể giết được tôi sao?”

“Trương Thác, tôi thừa nhận thiên phú của anh rất cao”

Andre tán dương mở miệng: “Lúc trước khi tôi nhìn thấy anh thì anh chỉ gầy yếu nhỏ bé như một con kiến nhưng mà bây giờ anh đã đứng ở một độ cao cực hạn, tôi vốn tưởng răng tôi cùng với Mại Lạc bước vào cảnh giới Phú Thần thì có thể giết được anh nhưng mà bây giờ xem ra nếu như hai người chúng tôi muốn giết được anh thì rất khó, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là anh có thể sống sót bình an ra khỏi đây”

Trong tay của Trương Thác hiện ra một thanh trường kiếm màu tím: “Hai người lấy sự tự tin đấy từ đâu ra”

“Rất đơn giản” Andre cười cười: “Mỗi lần đi vào một di tích thì anh không thể nào khống chế được sức mạnh của mình không phải sao, điều này rất là thú vị?”

“Anh…” Sắc mặt của Trương Thác thay đổi mãnh liệt, một giây sau anh có cảm giác không còn cát ở sa mạc dưới chân nữa mà chỉ còn một cái hố.

“Trương Thác, nhận lấy cái chết đi!” Ở phía trên của Trương Thác truyền đến một tiếng hét lớn, ngay sau đó chỉ nhìn thấy một quả cầu màu đen bán kính ước chừng khoảng mười mét từ bên trên đè thẳng xuống chỗ của Trương Thác.

Khi quả cầu màu đen khổng lồ kia rơi xuống thì nhìn Trương Thác trông cực kỳ nhỏ bé, mà ở bên trong quả cần màu đen này còn mang theo năng lượng, cũng không phải là loại năng lượng mà Andre và Mại Lạc có thể tạo ra.

Quả cầu màu đen kia không phải là để giết Trương Thác mà là muốn đẩy anh vào cái hố đen kia.

Đối mặt với quả cầu hung bạo như thế này thì Trương Thác cũng chỉ còn lựa chọn nhảy vào bên trong cái hố mà thôi, sau đó cả hai người Andre và Mại Lạc cũng cùng nhau nhảy vào đó, sau khi hai người bọn họ nhảy vào cái hố đó thì cả sa mạc lại trở về trạng thái yên tĩnh.

“Cảm ơn đại nhân Cổ Vũ Thanh đã ra tay tương trợ” Cả hai người Tổ Lâm và Châu Ninh đứng ở phía xa của sa mạc nhìn thấy quả cầu màu đen kia biến mất thì quỳ trên mặt đất.

Người Cổ Vũ Thanh mặc đồ màu đen đứng ở đẳng trước, lên tiếng nói: “Trương Thác đã nhảy vào trong hố, bây giờ tôi cũng không thể tiếp tục ra tay được nữa, chuyện kế tiếp là của các người, hãy xử lý gọn gàng những chuyện tiếp theo, anh cũng biết chuyện này nó quan trọng bao nhiêu đối với chúng ta: “Đại nhân Cổ Vũ Thanh, xin ngài yên tâm” Tổ Lâm tỏ vẻ cung kính: “Chuyện kế tiếp tôi sẽ xử lý thật gọn gàng”

“Rất tốt” Cổ Vũ Thanh hài lòng gật đầu nhẹ.

“Đúng rồi, đại nhân Cổ Vũ Thanh, cái người Pease kia tôi cũng cần phải dẫn đi” Tổ Lâm đột nhiên lên tiếng: “Tính cách của Trương Thác như thế nào tôi rất rõ, chỉ sợ đến lúc đó cho dù chúng ta có uy hiếp tính mạng của anh ta thì anh ta cũng sẽ không làm theo nhưng mà anh ta lại là một người rất trọng tình trọng nghĩa, nếu mang Pease đến để uy hiếp anh ta thì nhất định anh ta sẽ tuân theo chúng ta”

Cổ Vũ Thanh suy nghĩ vài giây sau đó gật đầu nói: “Cái lão già kia thì cậu cứ mang đi, sống chết của ông ta không quan trọng, quan trọng là đồ vật ở trong tay của cậu ta thì mới có thể đáp ứng được yêu cầu của chủ thượng”

“Đã rõ” Tổ Lâm lại dập đầu lần nữa.

Cổ Vũ Thanh phất tay áo lên sau đó biến mất trước mặt của Tổ Lâm.

Mấy phút sau khi Cổ Vũ Thanh rời đi thì Tổ Lâm mới nâng đầu của mình lên, lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh, bấm một dãy số gọi đi: “Ðem lão già kia đến đây cho tôi!”

Sau khi Tổ Lâm nói xong thì anh ta quay người đi lên chiếc xe việt dã.

Bên kia.

Sau khi Trương Thác rơi vào hố sâu thì bất thình lình phát hiện ra ở dưới mắt đất trình là một tòa thành cổ.

Vào giờ phút này anh đang đứng ở trước mặt của toàn thành cổ này, của chính của nó đóng chặt lại.