Con Rể Quyền Quý

Chương 2364




Chương 2364:

“Tôi là người của Vương thị!”

“Tôi là người của Lý thị!”

“Tôi là người của Dương thị!”

“Tôi là người của Tiền thị!”

Những người trẻ tuổi của các gia tộc lớn nhao nhao mở miệng, lộ ra lai lịch của mình, muốn dùng thế lực phía sau mình để áp đảo những người trước mặt, bởi vì bọn họ có thể nhìn ra, những người trước mặt này… sợ rồi!

Đang lúc thanh niên gia tộc nghĩ như vậy, người đàn ông thấp bé đột nhiên nở nụ cưò la ha ha! Thật buồn cười! Thật buồn cười! Thì ra là người của thị tộc à, không ngờ mấy vãn bối thị tộc, lại dám kiêu ngạo như vậy, còn có người lấy ra tên Tạ thị để đè ép tôi?”

Đám người Lão Quỷ cũng đều lộ ra thần sắc buồn cười.

Huyền Thiên Lân vẫn không lên tiếng mở miệng: “Nếu là người của thị tộc, vậy cứ như vậy đi, bảo người lớn nhà các người đến lãnh các người đi, không đến, tôi sẽ lập tức làm thịt”

Huyền Thiên Lân nói, bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Rất nhiều nhóc con thị tộc quỳ ở đó, bọn họ thật không hiểu, những người này vậy mà lại không hề quan tâm đến thị tộc đằng sau họ, chẳng lẽ bọn họ không biết, ý nghĩ của thị tộc là cái gì ư?

“Thời gian chúng tôi có hạn, các người liên lạc ngay bây giờ đi” Huyền Thiên Lân uống xong rượu trong cốc, lại rót thêm cho mình.

Bãi đỗ xe dưới khách sạn, Triệu Chính Khải cách chiếc xe Rolls Royce khoảng ba mươi mét, châm một điếu thuốc lá, anh ta sợ dính mùi khói lên người tiểu bảo bối của anh ta, chầm chậm nhả ra một làn khói, Triệu Chính Khải nhìn về phía khách sạn, lẩm bẩm nói: “Chắc khoảng hai mươi phút nữa nhỉ, tầm đó trưởng bối trong nhà chắc là nên đến rồi, rốt cuộc là con cái nhà nào lại bãy cha mình như vậy, thật là thú vị”

Ở trong phòng bao khách sạn, Trương Thác vẫn đang ngồi ăn uống chờ người như vậy, một đám hậu bối thị tộc quỳ ở một bên, khí thế vô hình ở đó khiến bọn họ hoàn toàn không thể đứng lên được, ai dám động đậy một chút, người đàn ông thấp bé lập tức vung lên một cái tát trong không khí, đánh tới nỗi mà gương mặt của mấy đứa nhóc đều đỏ ửng hết cả lên, bọn họ với tư cách là những hậu bối xuất hiện đầu tiên ở thị tộc, địa vị ở nhà mặc dù không phải là cao nhất nhưng cũng tuyệt đối không thua kém gì, đều là những con người được đặt niềm kì vọng rất lớn, thị tộc vừa ra, mức độ khiến thế giới rùng mình hoàn toàn khác biệt, đây là vừa muốn lập uy đã bị người kéo xuống đất cho một cái bạt tai, hay là một dám người đều bị ăn bạt tai.

Con mắt của mấy đứa con cháu thị tộc nhìn một vòng, sau đó chuẩn bị cầm điện thoại ra, gọi cho trưởng bối trong nhà qua đây, kết quả bọn họ vừa mới xoay người.

“Bốp Bốp Bốp Bốp Bốp!”

Tiếng âm thanh ròn rã vang lên.

Người đàn ông thấp bé đang gặm một cục xương, đầu cũng không thèm ngước lên: “Đã cho mấy người cử động chưa?”

“Tôi… Tôi cầm điện thoại” Tên thanh niên kiêu ngạo nhất Tạ thị run rẩy nói.

“Ờ, vậy xin lỗi” Người đàn ông thấp bé đáp lại một tiếng, sau đó lại một âm thanh ầm ï vang lên, người đàn ông thấp bé tiếp tục nói: “Tát nốt một bên mặt của các cậu một lần nữa là đều rồi, mau gọi điện đi, những đứa trẻ ngoan”

Hành động của người đàn ông thấp bé là vô cùng nhục mạ đối với những cậu thanh niên thị tộc này, nhưng bọn họ không có cách nào khác, người đàn ông thấp bé không hề bị khuất phục trước thế lực thị tộc, cũng để cho bọn họ hiểu được rằng, khua chân múa tay nhưng không hề có thực lực thì chính là tự tát vào mặt mình.

Sau khi những thành viên của thị tộc này gọi điện thoại về cho người lớn trong nhà xong, lập tức ngoan ngoãn cất điện thoại đi, quỳ ngay ngắn ở đóm không hề nghịch ngợm, chỉ sợ cái bạt tai đó rơi vào mặt mình, bây giờ chỉ cần có một ngọn gió nhỏ thôi qua là mặt của bọn họ đã cảm thấy vô cùng đau đớn.

Triệu Chính Khải vẫn đang chờ ở dưới lầu, thi thoảng ngồi vào ghế lái của Rolls Royce, thi thoảng lại ngồi vào phía sau, chốc chốc lại giả vờ ghế phụ có gái đẹp, giả vờ bản thân là một quý ông.