Chương 2339:
“Chết tiệt” Triệu Chính Khải giơ ngón giữa: “Tổ chức lớn như vậy bị xâm nhập không phải là chuyện bình thường sao?”
Sau khi Triệu Chính Khải tố cáo một câu xong, anh ta thu ngón giữa lại rồi nhìn về phía các thành viên trong đội: “Được rồi, nếu đã nói ra hết rồi, vậy thì mọi người không cần phải tiếp tục diễn nữa, có chuyện gì mọi người cứ nói ra đi, cứ ra vẻ thần thần bí bí, làm ông đây sợ đến nỗi đổ đầy mồ hôi lạnh”
“Ha ha” Ngoài cửa vang lên một tiếng cười nhẹ.
Cánh cổng của trang trại được đẩy ra, một ông già tóc bạc đang đứng bên ngoài: “Thật xin lỗi vì đã nhốt hai người ở đây mấy ngày. Chuyện này là do Thánh Chủ đích thân yêu cầu, chúng tôi chỉ có thể làm theo. Nếu hai người đã nhìn ra, vậy thì chúng tôi cũng không cần phải giả thần giả quỷ với hai người nữa. Đại nhân đến từ Cửu Cục này, thành viên đã biến mất trong nhóm của anh đang ở lưng chừng núi. Bọn họ đã nhịn ăn nhịn uống mấy rồi, hai người mau đi xem xem, chúng tôi đi đây: Sau khi ông lão nói xong, cả bảy thành viên của Cửu Cục đều đứng dậy, đi theo ông lão ra ngoài nông xá.
Chẳng bao lâu, bên trong nông xá chỉ còn lại Trương Thác và Triệu Chính Khải.
“Có vẻ tôi đã lừa anh một vố rồi” Triệu Chính Khải cười khổ.
“Không” Trương Thác lắc đầu: “Bọn họ chắc chắn không phải chỉ muốn khống chế hai người chúng ta, chuyến đi lần này rất cần thiết. Bọn họ không phải người của thế giới thần thánh, mà là người của Phản Tổ Minh”
“Phản Tổ Minh? Sao anh lại nhìn ra được?” Triệu Chính Khải kinh ngạc.
“Cảm giác” Trương Thác cười nói: “Tiếp xúc với Phản Tổ Minh lâu như vậy, có thể nhìn ra bọn họ như thế nào, anh cho rằng bên trong núi này là cái gì?
“Tôi không biết, tôi không cảm giác được” Triệu Chính Khải lắc đầu: “Anh cho rằng ai cũng giống như cậu, mới xuất hiện đã tìm mấy người đỉnh phong để đánh nhau cãi nhau mỗi ngày sao?
“Tôi dám chắc, là truyền thừa của Nước Cổ Hi!” Trương Thác tự tin nói: “Lão Quái Vật hai trăm tuổi kia chắc chắn là sự †ồn tại mà Phản Tổ Minh không muốn động tới. Lão Quái Vật chắc chắn đã đi tìm truyền thừa của Nước Gổ Hi rồi. Nước Cổ Hi, nơi bắt nguồn của câu chuyện thần thoại này, có muốn đi xem không?”
“Khá thú vị, nhưng cũng không to như vậy, nếu anh muốn đi thì cũng được” Triệu Chính Khải nhún vai, sau đó đứng dậy: “Đi thôi, đi xem xem”
“Được” Trương Thác cười nhẹ, lúc Triệu Chính Khải đi qua trước mặt, Trương Thác đột nhiên ra tay, dùng cùi chỏ đẩy vào phía sau tim của Triệu Chính Khải.
Triệu Chính Khải nhân cơ hội phản ứng ngay lập tức, đột nhiên xoay người lại, một con đao sắc bén xuất hiện trong tay anh ta, kè vững trên cổ Trương Thác.
Cùng lúc đó, cùi chỏ của Trương Thác đổi thành móng vuốt, khóa chặt cổ họng của Triệu Chính Khải.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, không ai chiếm ưu thế, tuy rằng trong tay Triệu Chính Khải có một lưỡi dao sắc bén, nhưng đối với thực lực của họ, độ sát thương của Trương Thác không kém gì con dao trong tay Triệu Chính Khải.
“Thú vị, phát hiện ra từ khi nào vậy?” Triệu Chính Khải hơi khó hiểu.
“Thực ra thì, anh có khá nhiều chỗ sơ hở” Khóe miệng Trương Thác vẫn mang theo ý cười: “Cái người tên Triệu Chính Khải này, tôi cũng xem như hiểu khá rõ, mặc dù anh ta nhìn sơ qua thì có chút gian xảo, nhưng trong xương cốt lại có một loại kiêu ngạo, đặc biệt là sự kiêu ngạo về Cửu Cục, tôi vừa mới nói người trong Cửu Cục toàn là đồ ăn hại, với tính cách của Triệu Chính Khải mà nói, mặc dù anh ta sẽ làm lơ chuyện này, nhưng anh ta vẫn sẽ vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ, nhưng anh thì không có, còn có, khi Triệu Chính Khải hút thuốc, ngụm đầu tiên, luôn luôn sẽ phả ra ngoài, chuyện này có liên quan rất lớn đến việc anh ta thích phim Hồng Kông, còn có, điểm mấu chốt nhất là Triệu Chính Khải thuê chiếc.
Ferrari kia vẫn chưa trả xong, tiền thuê mỗi ngày vẫn còn đó, lấy tính cách của anh ta mà nói, anh ta sẽ không bao giờ đồng ý đến nước Cổ Hi xem truyền thừa, điều anh ta muốn làm nhất bây giờ chắc hẳn là là trả lại chiếc xe kia”