Con Rể Quyền Quý

Chương 2334




Chương 2334:

Chỉ có Trương Thác thỉnh thoảng trả lời đối phương một câu, nhưng tần suất đối thoại cũng không cao.

Một lát sau, ông lão quay người rời đi, những người còn lại cũng đều cầm công cụ trong tay quay về trong ruộng.

“Quân vương, rốt cuộc chuyện này là thế nào, anh nói với bọn họ những gì?”

“Ngôn ngữ của bọn họ rất cổ xưa, rất nhiều âm tiết tôi cũng nghe không rõ” Trương Thác lắc đầu: “Có điều ý đại khái của bọn họ là, chúng ta ngủ trên địa bàn của thần linh, quấy rầy sự thanh tịnh của thần linh, bây giờ cần phải xin chỉ thị của thần linh, nên xử trí chúng ta thế nào”

“Quân vương, e rằng chúng ta thực sự đến chỗ ở của người chết rồi, trong truyền thuyết, cây dâm bụt là cánh cổng liên kết giữa cõi người và cõi âm, chúng ta vừa đi ra từ đó, nơi này, chắc hẳn là cõi âm rồi… Nếu không, làm sao giải thích sự †ồn tại của mấy người này? Trên núi Chúng Thần của nước Cổ Hi, trước nay chưa từng có cư dân!”

Lúc này, mọi thứ xung quanh Trương Thác và những người khác là một khung cảnh hài hòa, mọi người đang làm ruộng, trẻ em đang chơi đùa với nhau, những cặp vợ chồng trên cánh đồng ân ân ái ái, trong một số nông xá đã bốc khói nghi ngút.

Nhưng cảnh tượng hài hòa này lại khiến đám người Trương Thác cảm thấy lạnh sống lưng.

Họ chưa bao giờ nghe nói ở trên núi Chúng Thần của Nước Cổ Hi có sự tồn tại của trấn Thánh Hỏa. Thị trấn này và những ngôi nhà tranh đêm qua giống như mọc ra từ trong không khí vậy. Hoặc cái gọi là trấn Thánh Hỏa này xuất hiện trên thế giới này từ trong không khí, hoặc chính anh và những người khác xuất hiện ở trấn Thánh Hỏa này từ trong không khí.

Bọn họ sẵn sàng tin vào vế sau. Dù sao, mọi thứ họ trải qua vào tối hôm qua quá kỳ lạ, thậm chí họ còn nghỉ ngờ liệu có phải bản thân đã đi vào con đường tới minh giới hay không.

Cả buổi sáng Trương Thác và những người khác đều bị trói ở đây, cho đến lúc trưa, khi mặt trời đã lên đến đỉnh, lão già tóc bạc mới lại xuất hiện, nói rất nhiều chuyện với Trương Thác.

Sau đó, mấy người đàn ông lực lưỡng trông chừng Trương Thác và những người khác bước lên để tháo dây trói cho họ.

Tất cả người của Cửu Cục đều nghi ngờ nhìn Trương Thác.

Trương Thác giải thích: “Họ nói rằng thần linh trừng phạt chúng ta, để chúng ta đến cánh đồng làm việc trong hai mươi năm, sau đó mới có thể rời đi”

Lúc này Trương Thác mới có cơ hội đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này bọn họ đang ở trên một cái bệ đá rất lớn, đây là đỉnh núi, nhưng trên đỉnh núi không hề có đền Chúng Thần mà chỉ có mấy nông xá mà thôi.

Kỳ lạ.

Tất cả mọi thứ đều rất kỳ lạ.

Khi Trương Thác nhìn quanh, có vài người ném cuốc và cây cào trước mặt đám người Trương Thác, sau đó chỉ ra một mảnh đất hoang cho bọn họ, nói rằng mảnh đất sau này mà họ phải làm việc chính là mảnh đất hoang đó.

Bên cạnh khu đất hoang, có một nông xá, cũng giống như những nông xá xung quanh.

Mọi người cầm cuốc và cào, đi đến trước nông xá kia, mở cửa ra, phong cách trang trí bên trong rất cổ xưa, trong lò sưởi tối tăm tràn đây cảm giác của năm tháng.

Một thành viên của Cửu Cục nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nhiều viên đá được sử dụng trong đó không còn tồn tại ở thời hiện đại nữa”

“Nhìn này..” Một người trong nhà nhìn thấy một con ngựa gỗ, không lớn, chỉ cao nửa mét, chính giữa trống rỗng, sau khi quan sát kỹ càng, phát hiện bên trong con ngựa gỗ có rất nhiều thiết kế có thể để người đứng lên: “Đây có phải là… ngựa gỗ thành Troy không?”

Bên cạnh con ngựa gỗ thành Troy, có một bản phác thảo thiết kế, chứng minh rằng con ngựa gỗ thành Troy này vẫn đang được thiết kế.

Trong lịch sử Nước Cổ Hi, ngựa gỗ thành Troy có danh tiếng không kém gì bò kéo gỗ, nhưng tại sao ở đây tự nhiên lại xuất hiện một bản phác họa như vậy?