Chương 2261:
Một chiếc xe tải cũ nát chạy ra khỏi thị trấn nhỏ.
Bên ngoài thị trấn nhỏ chính là một con đường dài hoang vu thẳng tắp, ở bên đường còn có những gò đất lên xuống, chiếc xe tải này bị vứt lại ở dọc đường, vừa rồi có chuyện lớn xảy ra ở trong thị trấn như vậy, nếu có người đi tìm thì nhất định sẽ dựa vào dấu vết của chiếc xe tải này để tìm kiếm người.
Mấy người là thành viên của Cửu Mệnh cũng đã sắp xếp lộ trình xong xuôi, có ba chiếc máy bay đơn giản được bọn họ giấu ở đằng sau gò đất.
“Cái thị trấn nhỏ này được xây dựng ở dưới chân núi, phía trước có một cái sườn dốc để cho máy bay cất cánh, sau khi rời khỏi đây thì sẽ có một cái sân bay tư nhân có kinh doanh một số máy bay dân dụng, đại đa số ở đây sẽ không có đường biển” Người phụ nữ tóc ngắn đẩy chiếc máy bay đơn giản kia đi ra, bên trên loại máy bay này nhiều nhất cũng chỉ trở được có hai người: “Mặc dù là đường biển là khá nguy hiểm nhưng mà có thể đưa được anh đến biên giới của Berlin, đến lúc đó chúng tôi sẽ cùng với anh đến Sossusvlei rồi nghĩ biện pháp giúp cho anh đi vào trong Đảo Quang Minh”
“Cảm ơn” Trương Thác nhẹ gật đầu.
Tất cả mọi người đều đã được trải qua huấn luyện, cho.
nên việc sử dụng máy bay này cũng không cần phải hướng dẫn, tất cả mọi người đều biết sử dụng, tổng cộng có sáu người chia ra hai người làm một tổ, cùng nhau đẩy giúp cho máy bay lên dốc.
Nửa giờ sau, một nhóm sáu người đã đến cái sân bay tư nhân mà người phụ nữ tóc ngắn đã nói, hầu hết chính là những chiếc máy bay cỡ nhỏ đang đỗ ở bên trong, nơi đây thậm chí còn không có dùng đến đường băng để cất cánh.
Những chiếc máy bay nhỏ này cũng đã có tuổi đời lâu năm, có vài tên công nhân đang lười biếng ở trong phi trường, đang thực hiện công việc bảo dưỡng một số chiếc máy bay tưởng chừng có thể rơi vỡ bất cứ lúc nào.
Sau người Trương Thác cùng nhau chui vào bên trong của chiếc chiếc phi cơ nhỏ, chiếc sân bay này cũng không hề quan tâm đến lý lịch người sử dụng là ai, chỉ cần có thể chỉ trả được phí tổn thì bọn họ sẽ cho phép dừng lại ở đây để đổ đầy nhiên liệu.
Cả sáu người cũng không cần tìm người đến lái, ngoại trừ người phụ nữ tóc vàng kia thi tất cả những người còn lại đều đã được trải qua huấn luyện.
Một người là thành viên của Cửu Mệnh đảm nhiệm việc lái, còn lại năm người thì ngồi ở trên buồng máy bay nghỉ ngơi, hiện tại thì bọn họ cũng có thể xem như là đã tạm thời an toàn.
Người đội trưởng trung niên bắt đầu kiểm tra các trang bị trên người.
“À đúng rồi” Trương Thác nhìn động tác của người đội trưởng trung niên thì đột nhiên mở miệng: “Hai bao thuốc nổ của ông đã bị tôi lấy đi, lúc đó chưa kịp nói cho ông biết, ông tính toán tổn hại sau trận chiến”
Người ội trưởng trung niên sững sờ: “Cậu lấy đi lúc nào vậy?”
“Buổi tối trước khi các người xuất phát một ngày, trên người của tôi cũng không có trang bị cái gì cho nên tôi chỉ muốn mượn của các người một chút mà thôi” Trương Thác theo lẽ phải nói.
Người đội trưởng trung niên nuốt nước miếng, khi mà ông †a nhìn thấy Trương Thác lần đầu tiên thì cũng không thèm quan tâm, ngay cả khi trước khi lên máy bay thì người đội trưởng này cũng không có cảm giác tốt đẹp gì với Trương Thác, ông ta chỉ cảm kích vì anh đã giúp bọn họ một chút mà thôi, nhưng về cơ bản thì cũng chưa khiến ông ta có cái nhìn tốt.
Nhưng mà bây giờ, người đội trưởng trung niên này nuốt nước bọt, lần đầu tiên nhìn vào Trương Thác với một ánh mắt khác, sự nhảy cảm của người này quá đáng sợ, hơn nữa thủ đoạn của anh đến chính ông ta trang bị như vậy mà cũng bị anh lấy đi mà không biết, nếu như người này mà là đối thủ của ông ta thì có khi ông ta chết lúc nào thì đến chính ông ta cũng không hay biết.
Người đội trưởng trung niên há hốc miệng, như còn muốn nói gì nữa nhưng mà nhìn thầy Trương Thác đã nhắm mắt lại cho nên người đội trưởng trung niên này cũng chỉ có thể đem những lời ở bên miệng muốn nói mà nuột vào bên trong.