Chương 2209:
“Khi rượu thịt trong những nhà quyền quý thối rữa thì xác người chết ngoài đường đã chất thành đống.”
Ở sâu trong ngoại thành, có thể cảm nhận rõ ràng được sự bao vây của yêu thú vào lúc này đã làm ảnh hưởng đến toàn bộ thành Đông Phương, cùng với nỗi lo sợ của mọi người, nhưng ở nội thành, hoàn toàn không bị tác động, người dân đang tích trữ lương thực, và đem chúng bán với giá rất cao.
Trương Thác đi dạo trên các con đường của nội thành.
Bỗng, một đội sĩ quan lao về phía Trương Thác.
“Yêu thú sắp đến rồi, mau trở về nhà càng sớm càng tốt.”
Một số binh lính đặc biệt hộ tống Trương Thác trở lại nhà ở.
Trương Thác vừa vào nhà đã nghe thấy có tiếng hét lớn ngoài sân.
“Yêu thú đang đến, chuẩn bị phòng thủ!”
Trên bầu trời, chim chóc và yêu thú cùng hiện ra tấn công.
Cuộc tấn công của đám yêu thú hôm nay còn dữ dội hơn so với hôm qua, vô số loài chim và yêu thú bay lượn trên không, tung ra một cuộc tiến đánh bổ nhào, và đã bị chém giết bởi những binh lính canh gác thành phố.
Cuộc tấn công của yêu thú hôm nay kéo dài cả ngày, mãi đến hoàng hôn, mới có người thu dọn đống lộn xộn trên đường phố.
Trương Thác đã ở trong phòng cả ngày nay.
Khi màn đêm buông xuống, Thôi Lập, người ở trong Phủ Thành Chủ cả một đêm, bước ra khỏi phòng anh ta, hai người phụ nữ xinh đẹp theo bên cạnh, sửa sang lại quần áo còn xộc xệch trên người cho anh ta.
Thôi Lập ngáp một cái, rồi dặn dò: “Mấy người kia, mấy người này nữa, tất cả đi theo tô Trương Thác bước ra khỏi cửa: “Anh Thôi, đã trễ thế này, anh còn đi đâu?”
“Phát lương thực”” Thôi Lập vẻ mặt khó chịu: “Hôm qua, thành chủ đã gọi tất cả những người có lương thực đến dinh thự của ông ta, ông ta hứa sẽ đối đãi thật tốt với chúng tôi và đề nghị chúng tôi giao lương thực ra, có hai người không đồng ý, nên đã bị yêu thú cắn chết ngay tối đó.”
Trương Thác hiểu được cảm giác bị yêu thú cắn chết này là như thế nào.
“Người anh em, nếu thấy chán, hay là cùng anh ra ngoài đi dạo vài vòng, bây giờ mạng người không đáng giá miếng thức ăn nào, cậu nhìn xem trên người bất cứ cô gái nào, một ký lương thực có thể đủ cho cậu mua một cái chăn đấy” Thôi Lập nói xong thì nhíu mày với Trương Thác.
“Đi xem chứ” Trương Thác hít sâu.
Khu vực chia lương thực nằm giáp ranh giữa nội thành và ngoại thành.
Những người ở ngoại thành đã nhận được tin họ sẽ được phát lương thực vào tối nay, nên tất cả đều chen chúc ở đây.
Trương Thác nhìn thấy, có rất nhiều thương nhân ăn mặc đẹp, tất cả đều giống như Thôi Lập, miễn cưỡng bước về phía đường ranh giới, đằng sau bọn họ, đều có vài tên thuộc hạ đang đẩy xe và túi thức ăn ném vào.
Có những quân binh phụ trách việc duy trì trật tự ở đường ranh giới.
Nhà họ Sở chen chúc giữa đám đông.
Thời Minh Huy đang mặc một chiếc áo choàng trắng, có vẻ cực kỳ bụi bặm, nhưng nó đã biến thành một chiếc áo hoa trong vòng chưa đầy một phút sau khi anh chen vào đám đông, đủ loại dấu tay đen in nhiều họa tiết khác nhau trên quần áo của Thời Minh Huy.
Thời Minh Huy nhìn những người xung quanh với vẻ mặt chán ghét, miệng không ngừng quát: “Cút đi! Đồ ăn mày, tránh rai”
“Anh sang trọng như vậy, đừng tới lấy đồ ăn chứ!”
“Cùng là chó chết chủ, còn giả vờ giả vịt làm gì?”
Lời nói của Thời Minh Huy lập tức khiến cho phần lớn người dân bất mãn.
Không chỉ có Thời Minh Huy mà trong nhà họ Sở, ngoại trừ Sở Trang Nguyên và Toàn Đinh Đinh, tất cả những người khác đều ra lấy đồ ăn.
Gần ba mươi nghìn người đông nghẹt trong bóng tối, tiếng ồn ào bên tai mãi không ngừng.