Con Rể Quyền Quý

Chương 2204




Chương 2204:

Có yêu thú thuộc họ chim nhẹ nhõm vượt qua cái khe rộng năm mươi mét ấy, bay đến vùng trời trên thành Đông Phương.

Trong thành lập tức loạn tung tùng phèo, vô số người chạy tán loạn trên đường phố.

“Đừng hoảng hốt! Hãy tìm một nơi để trốn! Đừng hoảng!”

Một vị tướng sĩ mặc khôi giáp vọt ra ngoài đường, gầm lên.

Một con yêu thú thuộc họ chim lao xuống từ trên không, nhắm thẳng vào vị tướng sĩ này.

Tướng sĩ hừ lạnh, cánh tay khẽ động đậy, mũi nhọn lóe lên, bảo kiếm bên hông ra khỏi vỏ.

Chỉ thấy một ánh sáng lạnh lóe lên một cái rồi biến mất, con yêu thú thuộc họ chim đang lao xuống trong nháy mắt ấy đã bị chém thành hai nửa, máu tươi phun ra trên không trung, thi thể của yêu thú rơi trên mặt đất.

“Chỉ là một vài con yêu vật cấp thấp mà thôi, đừng sợ!”

Tướng sĩ hét lớn một câu.

Thấy tướng sĩ dứt khoát chém giết một con yêu thú như thế, đám người hốt hoảng ở chỗ này đều bình tĩnh lại một chút.

Trương Thác nhìn lướt qua đường đi lâm vào rối loạn, quay đầu đi vào hẻm phía sau.

Bên trong con hẻm phía sau cũng toàn là những người hốt hoảng, gặp được mối nguy hiểm truyền đến từ bên ngoài, phản ứng theo bản năng của con người là tìm một nơi khá nhỏ hẹp để trốn.

Trương Thác đi vào trong đám người, những người đụng phải anh trong lúc bối rối đều sẽ bị một lực lượng vô hình đẩy ra.

Nơi này đã quá hoảng loạn rồi, hoàn toàn không có ai chú ý tới điều này.

Trương Thác đi đến cuối hẻm, nhìn thoáng qua sau lưng, sau đó đẩy cửa phòng bên cạnh ra, đây là một căn kho củi rách nát, sau khi Trương Thác đi vào cửa, lập tức đóng cửa lại.

Bên trong kho củi, một bóng người mập mạp đã đợi ở chỗ này, sau khi thấy Trương Thác, bóng người mập mạp này lập tức chạy lại.

“Anh, anh rốt cuộc cũng đến rồi, ngoài kia đáng sợ thật!”

Toàn Cảnh Thiên mang vẻ mặt tủi thân đi đến trước mặt Trương Thác.

Trương Thác lùi lại một bước theo bản năng, sợ tên Mập này làm ra hành động biến thái gì nữa.

Toàn Cảnh Thiên u oán nhìn chằm chằm Trương Thác, nói: “Anh, sao tôi cảm thấy anh hơi ghét bỏ tôi vậy”

“Cậu tự tin hơn chút, bỏ từ “cảm thấy” đi” Trương Thác trợn trắng mắt, nói: “Nói chuyện nghiêm túc đi, hiện giờ nhà họ Sở thế nào rồi? Có người nào mất tích ly kỳ không, hoặc là gây chuyện gì đó?”

“Không có.” Toàn Cảnh Thiên lắc đầu nói: “Nhà họ Sở vẫn giống như trước kia, chỉ là thức ăn càng ngày càng tệ, mấy ngày gần đây nhất tôi cũng không được ăn no, tôi sắp bị đói chết rồi, anh trai, anh dẫn tôi đi ăn một bữa ngon lành đi.”

“Ngay cả cậu cũng ăn không đủ no, xem ra nhà họ Sở thật sự khó khăn” Trương Thác trầm ngâm một hồi, nói: “Thế này đi, cậu tiếp tục giúp tôi theo dõi nhà họ Sở, về phần thức ăn, đợi đến khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa no nê”

Trương Thác nói xong, không đợi Toàn Cảnh Thiên kịp nói gì, anh đã trực tiếp rời đi.

Toàn Cảnh Thiên vẫn luôn ở nhà họ Sở, là do Trương Thác sắp đặt.

Dù sao việc châu lục lớn phương Đông bị chia rẽ liên lụy rất nhiều thứ khác, Trương Thác phải hiểu rõ rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.

Trương Thác đi ra khỏi kho củi.

“Trương huynh đệt! Trương huynh đệ!” Sau vài tiếng hô to, Thôi Lập mang vẻ mặt đầy lo lắng chạy ra từ một bên, nói: “Trương huynh đệ, cậu dọa chết ông anh này rồi, anh vừa biết xảy ra chuyện đã lập tức chạy tới đây, vừa nãy không thấy cậu đâu, anh còn tưởng răng cậu đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thật sự là dọa chết ông anh này rồi”