Con Rể Quyền Quý

Chương 2178




Chương 2178:

Trương Thác đứng ở chỗ đó, nghe Thời Minh Huy không e dè mà lấy mình làm giao dịch, trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Còn Sở Đồng Ngọc, từ khi Thời Minh Huy quyết định từ bỏ Trương Thác, cô ta đã không tiếp tục nhìn Trương Thác thêm lần nào nữa.

Thôi Lập trầm ngâm mấy giây, hơi cân nhắc một phen, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, tôi tiếp nhận đề nghị của cậu, tôi sẽ đưa tên nhóc này về phục mệnh, các cậu được đi.”

“Xin cảm ơn!” Thời Minh Huy ôm quyền, sau đó đeo mũ rộng vành lên, quay đầu nhìn Sở Đồng Ngọc, nói: “Đi”

Vừa dứt lời, Thời Minh Huy và Sở Đồng Ngọc đã biến mất ở chỗ cũ, khi ra khỏi vòng vây của Thôi Lập, một khối ngọc bội bị Thời Minh Huy vứt ra từ xa, mà hai người bọn họ không hề dừng lại chút nào, dứt khoát bỏ đi.

Thôi Lập vung tay cầm ngọc bội, hài lòng nhìn mấy lần, sau đó cất vào túi nhỏ trước ngực, sai người trên kệ Trương Thác: “ĐiI Đi lĩnh tiền thưởng, đêm nay sắp xếp cho các anh em mỗi người hai cô gái, ha ha hai”

Thôi Lập phát ra tiếng cười to vui vẻ.

Hai tên thuộc hạ của Thôi Lập đi tới đẩy Trương Thác: “Thành thật một chút, đi!”

Trương Thác đánh giá mấy người Thôi Lập, từ vừa nấy khi Thời Minh Huy nói chuyện với bọn họ, Trương Thác đã nghe ra được, mấy người Thôi Lập này hẳn là dân bản địa, bọn họ không có lập trường, làm một số việc của thợ săn tiền thưởng, ai cho nhiều tiền thì bán mạng cho người đó.

“Sững sờ làm gì, đi!” Có người đẩy phía sau lưng Trương Thác một lần nữa, muốn bắt giữ Trương Thác đưa đến nhà họ Đông Phương để phục mệnh.

Trương Thác cũng không sợ gì cả, dù cho anh không có thực lực như vậy, đi đến nhà họ Đông Phương cũng sẽ không được đãi ngộ khác biệt gì, chỉ đơn giản là đổi chỗ khác để mai danh ẩn tích mà thôi.

Chỉ là hiện tại Trương Thác đột nhiên nảy ra suy nghĩ khác.

Từ khi Trương Thác tiến vào thế giới Thần Ẩn, đã được Vương Đan Thiên truyền thụ khái niệm về sự chia rẽ của châu lục lớn phương Đông, lại không để ý đến một vấn đề rất quan trọng, đó là dân bản địa nơi này.

Hiện tại, Trương Thác biết Hội Thần Ẩn sẽ có người âm thâm muốn trị mình, nghe ngóng được những việc này từ trong miệng mấy thế lực lớn, tuyệt đối sẽ bị người ta chú ý tới, Trương Thác đột nhiên nảy ra suy nghĩ là, vì sao không dựa vào dân bản địa nơi này để mở rộng ra mạng lưới tình báo của mình chứ?

Là một người sờ soạng lần mò lên từ tầng dưới chót, Trương Thác rất rõ ràng, dân bản địa của một nơi, mức độ gần gũi và mức độ rải rác trong quan hệ của họ là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi! Nếu như dùng tốt, họ còn khủng bố hơn các thế lực lớn rất nhiều!

Trương Thác nheo mắt lại, nhìn về phía Thôi Lập, lên tiếng: “Tôi không rõ, anh cười cái gì?”

“Hả? Ông đây gặp được chuyện tốt còn không cười được à?” Thôi Lập lại láy khối ngọc bội vừa rồi ra, đặt vào trong tay, nhìn như nhặt được bảo bối.

Trương Thác lắc đầu nói: “Gặp được chuyện tốt anh cười thì tôi còn hiểu được, nhưng bị người ta lừa anh còn cười như thế, phải chăng tôi chỉ có thể nói là anh ngốc?”

“Tên nhóc, cậu nói gì đó? Cậu dám nói ông ngốc?” Thôi Lập đi đến trước mặt Trương Thác, anh ta không ngờ rằng tên tù binh này lại dám nói chuyện với mình như thế.

Trương Thác chỉ vào ngọc bội trong tay Thôi Lập, bảo: “Một thứ rác rưởi đã có thể lừa được anh, anh bảo anh không ngốc thì là gì?”

“Rác rưởi?” Thôi Lập rõ ràng là sửng sốt một lát.

Trương Thác nhân cơ hội này, giơ tay cầm lấy ngọc bội trong tay Thôi Lập, sau đó đặt dưới ánh mặt trời nhìn mấy giây, nói: “Anh nhìn kỹ một chút đi, đây chỉ là một khối ngọc bội bình thường mà thôi, làm đồ trang sức còn được, nhưng muốn nói ngăn cản ba lần công kích của cao thủ Phú Thần, anh nghĩ cao thủ Phú Thần đều là rác rưởi à?”

Thôi Lập theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía ngọc bội, cũng bị ánh nắng trên bầu trời làm chói mắt, anh ta không chú ý tới, ngay khoảnh khắc anh ta bị ánh nắng chói mắt, trong tay Trương Thác phát ra một ánh sáng màu tím nhàn nhạt, ánh sáng màu tím này chỉ xuất hiện tỏng nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.