Con Rể Quyền Quý

Chương 2155




Chương 2155:

“Chúng tôi đến để ngồi xe” Trương Thác lấy ra một viên linh thạch có kích thước bằng ngón tay út đặt trên quầy.

Ông lão đóng giày lắc đầu: “Nếu muốn ngồi xe thì không nên đến cửa hàng giày dép, trò đùa của cậu không vui chút nào cả”

“Giày hỏng rồi” Trương Thác nói tiếp, rồi dùng ngón tay gõ đều đặn lên mặt quầy, đây chính là mật mã mà người trong cuộc điện thoại kia nói với Trương Thác.

Ông lão đóng giày nghe thấy ám hiệu mà Trương Thác gõ ra liền mỉm cười, đặt dụng cụ giữ đế giày trong tay xuống: “Nếu giày đã hỏng rồi thì đừng đi vội, ở đây nghỉ ngơi một chút đã”

Ông lão đóng giày đứng dậy, dẫn Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên đến một căn phòng ở phía sau, trong phòng có tổng cộng năm chiếc ghế ngồi, sau khi ra hiệu cho Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên ngồi vào, ông lão đóng giày liền rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Toàn Cảnh Thiên đưa mắt nhìn xung quanh: “Anh, ở đây không có đồ ăn, cũng không có gái đẹp….aaaal”

Toàn Cảnh Thiên còn chưa kịp nói xong thì đã có một tiếng hét vang lên, bởi vì hai người bọn họ hiện đang rơi xuống với tốc độ nhanh như chớp.

Nói một cách chính xác thì là, mặt đất nơi đặt chiếc ghế toàn bộ đều rơi xuống phía dưới.

Còn ông lão đóng giày lại quay trở lại trước quầy, cầm lấy dụng cụ và đôi giày hỏng, tiếp tục làm những việc vừa nấy.

“Wow aaaa! Đây là cái quái gì thế a a a a a! Mẹ ơi cứu conlIt Cùng với tiếng hét chói tai của Toàn Cảnh Thiên, cảm giác dần mất đi trọng lượng bao trùm lấy Trương Thác.”

Trương Thác không để ý đến tiếng gào thét của Toàn Cảnh Thiên, anh nhắm mắt lại, đếm thầm trong lòng.

“Một nghìn sáu trăm chín mươi bảy!”

Khi Trương Thác đếm đến con số này, cảm giác mất đi trọng lượng đột nhiên không còn nữa.

Trương Thác vẫn nhắm mắt lại, trong hồi ức vừa mới xảy ra, mặc dù toàn thân đều bị cảm giác mất trọng lượng bao trùm nhưng Trương Thác vẫn nhận ra phương hướng đã thay đổi một cách vô cùng kỳ diệu, trong gần nửa giờ đồng hồ, phương hướng đã thay đổi ít nhất bảy lần, điều này khiến anh không cách nào suy đoán vị trí chính xác.

Toàn Cảnh Thiên vẫn tiếp tục gào thét.

Trương Thác lắc đầu đứng dậy, đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một tia nắng chiếu rọi vào khuôn mặt của Trương Thác.

Ngoài cửa, ông lão đóng giày vẫn ngồi trước quầy, tay cầm đế giày.

Lúc này Toàn Cảnh Thiên cũng ngừng gào thét, anh ta bật dậy khỏi chỗ ngồi vào đi theo sau Trương Thác.

Khi Toàn Cảnh Thiên nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, vẻ ặ Anh, anh vừa đưa tôi đi ngồi tàu lượn siêu tốc đó sao? Tại sao tôi không nhìn thấy ngọn núi nào cả?”

Trương Thác nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, anh vốn tưởng rằng sẽ đến một nơi khác, ví dụ như sẽ trực tiếp xuất hiện ở thế giới Thần Ẩn chẳng hạn, nhưng bây giờ xem ra sự việc không hề giống như anh nghĩ.

Trương Thác bước ra khỏi cửa, Toàn Cảnh Thiên ngơ ngác chẳng hiểu gì, từ trong túi lấy ra một chiếc bánh mì sandwich rồi cho vào miệng, tay kia lấy điện thoại di động ra, muốn mở tài khoản ra kiểm tra một chút, kết quả anh ta phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Một loạt những âm thanh ồn ào khó hiểu lọt vào tai Toàn Cảnh Thiên.

Toàn Cảnh Thiên ngẩn người rời mắt khỏi màn hình điện thoại, anh ta nhìn về hướng có âm thanh phát ra, chính là ở bên ngoài cửa hàng, không phải là ngôn ngữ của Đông Hòa, Toàn Cảnh Thiên nghe không hiểu.

Nhưng vì điều này mà sắc mặt của Trương Thác lại đột ngột thay đổi, bởi vì anh nghe thấy rất rõ, âm thanh vang lên từ ngoài cửa đang nói đến cái gì.

“Tôi đã tìm thấy một viên nội đan của yêu thút Viên nội đan này còn có cả linh khí nữa!”