Con Rể Quyền Quý

Chương 212-215




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 212:



“Trương Thác, cả buổi chiều nay anh chạy đi đâu vậy, Ngữ Lam nhắc đến anh đủ thứ chuyện với tôi, tôi nói này hai người các người dù sao cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, có cần phải làm đến mức giống như tình yêu cuồng nhiệt lúc ban đầu sao.” Mễ Lan vừa thấy Trương Thác, liền bắt đầu ôm hận.



Cảm giác của một người độc thân ăn cầu lương, thật sự cực kỳ khó chịu.



Trương Thác bật cười ha hả, rót cho Ngữ Lam một cốc nước nóng: “Bà xã, bây giờ cảm thấy thế nào?”



Cảm giác thật ngọt ngào khi Trương Thác tự mình nói ra hai từ bà xã.



Ngữ Lam gật đầu: “Khỏe hơn nhiều rồi, trên người cũng không ngứa nữa, trước đó luôn cảm thấy trên da lúc nào cũng truyền đến sự đau rát châm chích, bây giờ cũng không có cảm giác gì nữa, ngoại trừ màu sắc có hơi ửng đỏ, thì cũng không có gì khác biệt so với lúc bình thường.”



“Vậy thì tốt.” Trương Thác gật đầu: “Đợi anh đi sắc một ít thuốc, buổi tối bôi lên xong rồi hãng ngủ, ngày mai là có thể xuất viện rồi.”



“Thật sao.” Vừa nghe nói có thể xuất viện, trên mặt Lâm Ngữ Lam lộ ra biểu cảm bất ngờ đầy vui mừng: “Đúng rồi ông xã, cái người hôm qua, là bạn anh sao? Sao anh chưa từng nhắc qua với em?”



Câu hỏi này của Lâm Ngữ Lam vừa mới hỏi xong, thì bản thân cô liền có chút không thoải mái, cô nhận ra ngay, bản thân cô trước đây ngay cả nói chuyện cũng không nói thêm được máy câu với Trương Thác nữa, anh làm gì mà có cơ hội để giới thiệu bạn của anh với mình?



“Em nói Bạch Trì sao? Tiểu tử đó suốt ngày không chịu làm ăn cho đàng hoàng, nhắc với em để làm cái gì?”



211-1-con-re-quyen-quy.jpg





Trương Thác tán dóc với Lâm Ngữ Lam một lúc, rồi bèn đi sắc thuốc, tiện thể kêu Hội trưởng Mã làm thủ tục xuất viện, ngày mai có thể rời khỏi bệnh viện.



Sau khi sắc thuốc xong, Trương Thác lại tìm một cái cớ, kêu mễ Lan bôi thuốc giúp Lâm Ngữ Lam.



Bước ra khỏi phòng bệnh, Trương Thác gọi điện thoại cho Bạch Trì, nói vê chuyện ngày mai Lâm Ngữ Lam muốn mời mọi người ăn cơm.



“Ôi mẹ ơi! Chị dâu mời bọn em ăn cơm!” Bạch Trì hét lớn trong điện thoại.



Trương Thác ngay lập tức liền đưa điện thoại ra xa xa, âm thanh đó của Bạch Trì thật sự quá chói tai.



“Cậu nói tiểu tử nhà cậu lớn tiếng như vậy làm cái gì?”



Trương Thác nói không nên lời.



“Đương nhiên là kích động quá rồi đại ca! Chị dâu mời tụi em ăn cơm đó! Không được, em phải đem chuyện này thông báo tiếp mới được, tin em đi, phản ứng của mấy đứa đó còn ghê hơn em nữa!” Bạch Trì tràn đầy tự tin nói trong điện thoại.



Bạch Trì ngồi trong phòng tổng thống của nhà hàng Tân Khải, đong đưa ly rượu vang, rồi gọi một cuộc gọi trực tuyến cho nhiều người.



Khi anh ta lắp lửng nói rằng ngày mai chị dâu mời mọi người ăn cơm, gần như mỗi một người mà anh ta điện thoại thông báo đều phát ra âm thanh giống như anh ta trước đó.



Đêm đó.



Trong một cung điện cổ kính u Châu, một người người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc màu đỏ mặc trên người bộ quần áo sang trọng đang đứng trước chiếc gương được làm hoàn toàn bằng pha lê, đứng phía sau anh ta là hàng trăm người hầu, và đứng bên cạnh là những nhà thiết kế thời trang hàng đầu Châu u.



“Thưa ngài, đây là là bộ trang phục thứ 73 mà ngài mặc thử rồi, ngài vẫn không hài lòng sao?” Một người đàn ông lớn tuổi cẩn trọng hỏi.



Nếu như có quý tộc Châu u đứng ở đây, nhất định cũng sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm, người đàn ông lớn tuổi gọi người thanh niên tóc đỏ này là ngài, anh ta quả thật là một hầu tước!



“Không hài lòng! Tương đối không hài lòng!” Thanh niên tóc đỏ không kiên nhẫn cởi bỏ bộ quần áo trên người, hét lớn lên bằng tiếng Hoa Hạ vô cùng lưu loát: “Ngày mai chị dâu tôi mời chúng tôi ăn cơm, ông kêu tôi ăn mặc không thỏa đáng thế này à! Bây giờ, ngay lập tức, đi thiết kế ra kiểu dáng làm tôi hài lòng ngay!”
Chương 213:



Trên vùng biển khơi mênh mông rộng lớn, trên một con thuyền chiến với lá cờ mặt quỷ đang trôi dạt vô định không có điểm đến.



Một người đàn ông da trắng thân hình rắn chắc vạm vỡ’ đang đứng trên boong tàu, đám hầu gái của anh ra lấy mang đến cho anh ta những bộ quần áo đất tiền.



Người đàn ông da trắng cường tráng cần thận lựa chọn tỷ mỷ hơn hai tiếng đồng hồ, mới chọn ra được một bộ quần áo vừa ý, gật gật đầu: “Tuyệt, chính là bộ này.”



“Hải Thần đại nhân, ngài dày công chuẩn bị như vậy, là sắp đi gặp nguyên thủ quốc gia của nước nào đó đúng không?” Trợ thủ của người đàn ông da trắng cường tráng cần thận hỏi.



*Nguyên thủ?” Người đàn ông da trắng cường tráng hỏi lại tiếng: “Nguyên thủ của nước nào mà có thể khiến cho tôi coi trọng vậy chứ?”



“Vậy là…” Người trợ thủ không hiểu.



Người đàn ông da trắng cường tráng đang đứng trước cột buồm, nhìn về phía xa xa: “Ngày mai, chị dâu tôi mời chúng tôi ăn cơml”



Phía sau của chiếc chiến hạm này của người đàn ông da trắng cường tráng là chỉ chít những chiếc thuyền chiến đang theo phía sau, mỗi một chiếc thuyền chiến đều được trang bị đầy đủ hỏa lực, các máy bay chiến đấu trên boong tàu có thể cát cánh bắt cứ lúc nào.



Ở biên giới của Án Độ, có một ngọn núi phủ đây tuyết, nơi được tương truyền rằng có người tuyết thần bí lúc ẩn lúc hiện.



Bên dưới ngọn núi tuyết, có một cung điện, được người dân sống ở xung quanh đó tôn thờ từ rất lâu.



Đêm đó, trong ngọn núi tuyết, một người phụ nữ phương Tây trẻ trung và xinh đẹp bước ra, cô ấy với mái tóc đen huyền xõa dài ngang lưng, trên người mặc một chiếc đầm dài màu đen tím, trong ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ngần này, dưới ánh trăng sáng rực, thuần khiết giống như nữ thần Artemis giáng trần vậy.



“Đại nhân, ngày mai là ngày cúng báo của giáo đồ, cô muốn rời khỏi sao?” Một người phụ nữ xinh đẹp giống hệt vậy đi theo phía sau cô ấy.



*Đương nhiên rồi, tên tiểu tử Bạch Trì đó nói, ngày mai chị dâu sẽ mời mọi người ăn cơm.”



Lúc này, Lâm Ngữ Lam còn nằm ở phòng bệnh của bệnh viện Ngân Châu cũng không biết rằng, một quyết định mời khách ăn cơm của cô, đã khiến cho những nhân vật lớn đang giậm chân ở thế giới ngầm đều phải chắn động, đều cảm thầy căng thẳng lo lắng.



Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng sớm hôm sau Trương Thác từ phòng bệnh trèo lên, kiểm tra một chút cho Lâm Ngữ Lam, vết bỏng trên da cơ bản đã lành, khí độc hít vào ngày hôm đó hai ngày qua cũng đã được lọc sạch.



“Uhm, đẹp.” Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam đã mặc xong bộ thể thao rộng rãi trước mặt, chân thành khen ngợi.



“Đẹp gì? Máy ngày không tắm rồi, nhanh về nhà thôi, em phải đi tắm, người hôi chết mát thôi.” Lâm Ngữ Lam ngửi ngửi cái mũi nhỏ đáng yêu, vẻ mặt chán ghét nói.



Trương Thác cười ha ha hai tiếng, anh không cảm thấy trên người phụ nữ có mùi gì lạ thường, ngược lại còn có một mùi thơm cơ thể tươi mát tỏa ra.



Trên đường về nhà, Trương Thác lái xe, Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế phụ, không ngừng lật điện thoại di động.



“Bà xã, xem gì vậy?” Trương Thác tò mò hỏi.



“Tìm khách sạn.” Ngón tay mảnh khảnh của Lâm Ngữ Lam vuốt ve màn hình điện thoại: “Ông xã, anh nói xem mời bạn anh ăn những món ăn gì?”



“Tùy ý ăn chút đồ là được.” Trương Thác thản nhiên nói, lúc khó khăn anh cùng các huynh đệ tỉ muội chia nhau một miếng bánh mì, cũng không phải chưa nhai qua vỏ cây, lúc huy hoàng, sơn hào hải vị, trứng cá muối cao cấp đều ăn phát ngán, nên sớm đã không quan tâm đến việc ăn gì.



Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Thé không được. Đây là lần đầu tiên ăn cùng bạn anh, thế nào thì em cũng phải cố gắng hết sức với tư cách là một chủ nhà.”



Lâm Ngữ Lam cuối cùng đã chọn nhà hàng Tân Khải, đặt phòng kín lớn nhất.



Cùng lúc đó, sân bay Ngân Châu.



Bạch Trì đứng trước tầng chờ máy bay, lặng lẽ chờ đợi, anh không đi kiểm tra thời gian chuyến bay, anh biết rằng những con hàng này sẽ không tới bằng chuyến bay dân dụng.



Hàng loạt máy bay tư nhân đã hạ cánh xuống sân bay Ngân Châu. Một trong số đó mang logo của Hoàng gia nước Anh. Những chiếc còn lại, mặc dù không có logo nhưng chỉ nhìn vào loại máy bay đều là loại giá thành không nhỏ.
Chương 214:



Cánh cửa của chiếc máy bay tư nhân có logo Hoàng gia nước Anh mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai với mái tóc đỏ rực bước xuống, anh ấy mặc một bộ sườn xám màu đỏ sẫm, cổ áo có in logo đặc biệt của Hoàng gia nước Anh. Vừa xuống máy bay, chàng thanh niên tóc đỏ đã thở mạnh, cảm khái nói: “Nơi nào có lão đại, không khí đều trong lành hơn những nơi khác.”



“Được rồi đó, đồ xu nịnh nhà cậu!” Một người đàn ông da trắng vạm vỡ sải bước đi tới, đầu của người đàn ông lực lưỡng sáng bóng: “Nếu để tôi nói, có lão đại ở đây, thế giới tràn đầy màu sắc!”



“Chết tiệt!” Người thanh niên tóc đỏ giơ ngón giữa lên: “Hải Thần, cậu còn có mặt mũi không, tên xu nịnh nhà cậu không kém tôi đâu!”



“Được rồi, lão đại lại không ở đây, hai người các cậu nói cho ai nghe.” Cách đó không xa, một mỹ nhân phương Tây với mái tóc dài buông ngang eo chậm rãi đi tới, cô mặc một chiếc váy dài màu tím sẫm. Khi gió nhẹ thoảng qua, thổi bay tà váy, cô như một mỹ nhân trong tranh, thu hút sự chú ý của mọi người.



Sự xuất hiện của người phụ nữ khiến ánh mắt của nhiều người xung quanh đều tập trung tới, người phụ nữ này thật sự quá xinh đẹp, mái tóc lòa xòa che khuất trước trán đó giống như một ánh hoàng hôn u ám, che khuất ráng chiêu.



Dáng người cao ráo, cặp mông tròn trịa, mọi thứ trên người đều hoàn mỹ.



“*Ya, Nguyệt Thần, lâu lắm rồi mới thấy cô ăn mặc long trọng như vậy.” Thanh niên tóc đỏ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ.



“Ha ha.” Người phụ nữ che miệng cười khẽ: “Cậu còn không giống vậy sao, lôi cả sườn xám ra, tôi còn tưởng rằng cậu muốn kế thừa vị trí ông già của cậu.”



“Tôi nói cho cô hay, bộ này của tôi mới được thiết kế tối qua, không phải kiểu cũ trước đây. Cô không thấy cổ tay áo đều đổi thành hình tam giác sao!” Người thanh niên tóc đỏ giơ cánh tay lên.



“Được rồi, đừng trưng những bộ trang phục kỳ quái đó của cậu nữa.” Hải Thần tỏ vẻ khinh thường: “Còn ai chưa tới?



“Hôm qua, tên ngốc đó đã thông báo tát rồi, họ chắc sẽ đến ngay.” Nguyệt Thần đứng ở đó, đôi mắt đẹp nhìn bầu trời xa xăm.



Ngay sau đó, lại vài máy bay tư nhân xuất hiện trên không trung.



Máy bay còn chưa hạ cánh, đã thấy một bóng người màu trắng từ trên cao bay xuống, một dải lụa trắng đang bay múa trên không, mơ hồ có thể nhìn thấy, đó là một dáng người tuyệt mỹ, cô ấy giống như một nữ thần thánh thiện đang giáng thế.



Nguyệt Thần dấu mỏ hướng lên trời: “Vẫn như cũ, sửa không được!”



Bóng dáng trên bầu trời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.



“Có người đang bay?”



“Bay cái rắm, ông có chút thường thức, được không!”



“Vậy ông giải thích cho tôi một chút, tại sao cô ấy lại lơ lửng trên bầu trời, ông có nhìn thấy dù không?”



“Giải thích gì, người hiểu chuyện tự nhiên sẽ hiểu!”



Có hai người đang chuẩn bị lên máy bay, nhìn thấy bóng dáng trên bầu trời đó liền rơi vào thảo luận.



Hải Thần ríu rít hai tiếng: “Nhìn kìa, người ta chơi trò công nghệ cao, bộ đồ phi hành làm giống như một chiếc váy dài, thật đẹp!”



“Pằng!”



Nguyệt Thần vỗ cái đầu trọc lóc của Hải Thần: “Ý của cậu là tôi kém hơn cô ấy?”



Hải Thần nhanh chóng đổi thành một nụ cười nịnh nọt: “Đều đẹp, đều đẹp cả!”



Cùng với tắm lụa trắng rơi xuống, bóng người trên trời cũng từ từ rơi xuống đất, cô ấy cả người trắng toát, cao khoảng 1,7m, đi đôi ủng ngắn màu trắng, mặc váy dài màu trắng, cánh tay uốn lượn vải sa trắng, tạo thành sự tươi sáng so với Nguyệt Thần đang đứng đó. Cô ấy cũng xinh đẹp, đôi mắt sáng, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, là một mỹ nhân tiêu chuẩn của Trung Quốc.



“Vị Lai, công nghệ này của cô càng ngày càng tân tiến.



Lúc nào đó cũng lắp hai động cơ bay trong không trung lên thuyền của tôi nhé?” Hải Thần cười ha ha nhìn mỹ nhân tới.



“Cậu đang mơ à? Đây là công nghệ, không phải ma thuật trong ảo tưởng của cậu!” Vị Lai đảo mắt, ánh nhìn tập trung trên người Nguyệt Thần: “Oa, lão yêu bà, mặc hết lễ phục của cô rồi à?”



“Nói ai là lão yêu bà!” Nguyệt Thần tức giận nhìn về phía Vị Lai.



“Chính là nói cô đấy, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn không phải là lão yêu bà sao?” Vị Lai làm mặt quỷ với Nguyệt Thần, vừa rồi còn là bộ dáng thánh thiện bỗng biến mát không còn tăm tích, hóa thân thành tỉnh linh nghịch ngợm.



Hai người phụ nữ với thân hình và dung mạo hoàn hảo đấu võ mồm, cũng là một kiểu hưởng thụ với người đứng xem.
Chương 215:



Hải Thần và người thanh niên tóc đỏ cũng không khuyên giải, đứng một bên cười ha ha. Hai người này chạm mặt nhau mà không cãi vã mới kỳ lạ.



“Yo-yo-yo, lại cãi nhau à?” Một người đàn ông phương tây trung niên có dáng vẻ bình thường bước tới: “Đây là cãi nhau tới đâu rồi, lão yêu bà mắng từ máy phút trước?”



Đàn ông trung niên dường như rất có kinh nghiệm.



“Khoảng ba phút.” Hải Thần suy nghĩ một lúc rồi trả lời, sau đó nhìn người đàn ông trung niên: “Đúng rồi, Feinberg, lần trước ông nói rằng ông đã đầu tư 30 tỷ vào hạm đội của tôi, bao giờ tới tài khoản? Đừng chối quanh nhé!”



“Chết tiệt!” Feinberg ra dấu ngón tay giữa: “30 tỷ đô la lười phải chối cãi với cậu. Chi phiếu đã viết sẵn từ sớm rồi, là cậu không tự đi lầy chứ.”



Hải Thần lườm một cái: “Còn bắt tôi phải tự mình đi lấy, không thành ý!”



“Được rồi, người đều đến rồi, mọi người đi thôi, tên ngốc kia tôi đoán là vẫn đợi đó.” Thiếu niên tóc đỏ nói: “Hôm nay chị dâu mời đi ăn, đều kiềm chế chút!”



Thôn Tắc Thượng Thuỷ, trong một biệt thự.



“Ông xã, anh thấy bộ này thế nào, màu có quá nhạt không?” Lâm Ngữ Lam đứng trước gương toàn thân, không ngừng xoay xoay eo.



Trương Thác nở nụ cười: “Không nhạt, bà xã à rất đẹp rồi, em mặc gì cũng đẹp hết, em tuỳ ý mặc một bộ là được.”



“Không được!” Lâm Ngữ Lam chu cái miệng nhỏ nhắn: “Đây là lần đầu tiên em chính thức gặp bạn bè của anh, làm sao có thể tùy tiện, chọn bộ này đi.”



Lâm Ngữ Lam chọn một hồi lâu, cô đã chọn một chiếc váy liền áo màu be, trên đầu đội một chiếc mũ cũng màu be, trên vành mũ được thắt một cái đai màu đen, trông đầy khí chất.



Lâm Ngữ Lam hôm nay có trang điểm một chút.



Cô trang điểm nhẹ nhàng, điều này thể hiện sự tôn trọng người khác.



Một chiếc Rolls Royce kéo dài đang lái trên khu phố của thành phố Ngân Châu.



“Đồ ngốc, cậu có thể lấy hết rượu ngon mà cậu quý ra được không?” Thanh niên tóc đỏ ngồi trong xe lắc lắc ly rượu đỏ trên tay sau đó uống một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.



“Tên tóc đỏ kia, cậu mau nói tử tế với lão tử, có tin lão tử nhỏ sạch lông chim của cậu hay không!” Bạch Trì một mặt hắc tuyến, nói thật, anh rất có thành kiến về tên của mình, nếu không phải do ông cụ ở nhà nhất quyết không cho đổi, thì anh đã sớm đổi tên từ mấy năm trước rồi.



“Này.” Thanh niên tóc đỏ nở nụ cười: “Cậu nhỗ tóc của tôi đi, cậu phải đặt biệt danh mới cho tôi, nhưng tôi vẫn có thể gọi cậu là đồ ngốc.”



“Mẹ nó!” Bạch Trì buồn bực, anh nhìn đám người rồi chợt nghĩ ra một chuyện: “Đúng rồi, lão đại đã đặc biệt dặn dò, lần này chỉ là một bữa ăn đơn giản thôi, chúng ta ai cũng đừng tặng quà gì cả, chị dâu không biết thân phận của lão đại, tất cả đều cư xử bình thường một chút.”



“Đã hiểu.” Feinberg ra dấu OK.



Vị Lai tò mò hỏi: “Đồ ngốc, chị dâu là người như thế nào?”



“Là người như thế nào à?” Bạch Trì ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Một người phụ nữ rất giản dị, thứ mà lão đại muốn bây giờ chính là loại cuộc sống giản dị này.”



Mọi người đều đăm chiêu gật đầu.



Nếu có người khác ở trong xe, nghe được những người này nói như nữ hoàng kinh doanh của Ngân Châu Lâm Ngữ Lam là một người phụ nữ giản dị, nhất định sẽ kinh ngạc, nhưng đối với những người trong xe này, thân phận của Lâm Ngữ Lam thực sự rất đơn giản.



Trương Thác đã báo trước cho Bạch Trì địa điểm ăn uống, lúc còn cách nhà hàng Tân Khải hai km nữa, thì đám người Bạch Trì liền xuống xe đi bộ đến nhà hàng Tân Khải.



Mấy người đi trên đường này, ngoại trừ bộ đồ mà Bạch Trì và Feinberg đang mặc là bình thường ra, tên tóc đỏ khoác một chiếc áo choàng màu đỏ sậm, Vị Lai thì mặc một bộ màu trắng còn Nguyệt Thần để tóc dài đến eo, Hải Thần cũng mặc một bộ vest giống như thời giữa thế kỷ trước, trông khá kỳ dị, thu hút nhiều sự chú ý của mọi người.



May mà trong đám người này có hai cô gái xinh đẹp, trông rất đẹp mắt, người qua đường chỉ coi đây mấy người này đang diễn cosplay.



Bên trong nhà hàng Tân Khải.



Lâm Ngữ Lam ngồi trong ghế lô được đánh chữ ngũ điều cửu, đang xem thực đơn.



“Ông xã, bạn của anh thích ăn gì?”