Con Rể Quyền Quý

Chương 2092




Chương 2092:

“Trở về đi” Nhân Miêu tiếp tục lên tiếng: “Chủ nhân Tây Hạ của ông vừa mới tiếp nhận truyền thừa, có thể đủ sức mạnh sử dụng truyền thừa nhưng thủy chung là ngoại lực, đồng thời cậu ta cũng cạn kiệt sinh mạng của mình, chỉ là cậu ta vẫn còn quá trẻ, không cảm thấy được, dựa vào thủ đoạn của Thất Sát hoàn toàn có thể giết chết cậu ta, ông muốn trở về nhìn thấy tân tấn chủ nhân Tây Hạ các người biến thành một người chết sao?”

Trong mắt Dương Đức Phi xuất hiện chút do dự, nhưng vẫn là không cam lòng, giết Trương Thác là mệnh lệnh đầu tiên mà cậu chủ sau khi kế vị giao cho ông ta, nếu như không hoàn thành, Dương Đức Phi không thể tự mình giải thích được.

“Dương Đức Phi, ông còn đang do dự cái gì?” Nhân Miêu lại lên tiếng: “Cho dù ông thực sự sử dụng cực cảnh nhất kiếm kia, có tôi ở đây còn có tổ binh của nhà họ Cơ, ông nắm chắc có thể giết được Trương Thác?”

Dương Đức Phi nắm chặt tay, sự do dự trong mắt liền biến thành vẻ kiên định: “Hôm nay Trương Thác bắt buộc phải chết!”

Cơ thể Nhân Miêu chấn động, ánh mắt thoải mái lập tức chuyển thành ngưng trọng, mặc dù ông ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực sự đối mặt với cực cảnh nhất kiếm của Dương Đức Phi, ông ta biết bản thân tuyệt đối không thể tiếp nhận nỗi, trừ phi bản thân bước vào Khống Linh!

Trong thiên hạ này, Khống Linh chỉ có vài người ít ỏi, bước vào Khống Linh nói dễ còn hơn làm?

“Dương Đức Phi, có một số chuyện làm không sai biệt lắm là đủ rồi, sự cố chấp của ông sẽ hại chết rất nhiều người vô tội, tổ binh nhà họ Cơ thực sự giải thoát, hậu quả này, ông có thể gánh nỗi đau được không?” Một bóng người từ trong bóng tối không xa chậm rãi xuất hiện.

Nhân Miêu nghe thấy giọng nói của người này, cơ thể đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Cơ Thịnh Nhân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, cũng bị giọng nói này đột nhiên làm cho giật mình, sau đó cùng với sự giúp giúp đỡ của Khương Phát Thần khó khăn đứng dậy.

Có một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi tuổi, trên người mặc quần áo bình thường giản dị, kiểu tóc húi cua đơn giản nhất, tướng mạo bình thường, chiều cao bình thường, khí chất bình thường.

Nhưng chỉ là một người bình thường như vậy lại khiến cho những cao thủ tại đây trong lòng đều run lên.

Ngay cả khí kiếm đang ngưng tụ của Dương Đức Phi, bởi vì câu nói của người này hoàn toàn tiêu tan.

Vẻ ngoài của người đàn ông này bình thường giống như tên của ông ta vậy, ông ta tên là Lý Dung Tài.

Lực áp bức của người đàn ông này liền đáng sợ không kém gì sự tôn xưng của thế giới gọi ông ta vậy, Võ Đết Nhà họ Lý, Võ Đết Đây là người đàn ông gần với thần nhất thế giới sau Lục Giả Hành! Ông ta được xưng là cưởng giả số một dưới các vì sao!

Thậm chí có người còn nói, thực ra Võ Đế sớm đã vượt qua Lục Tiên, chỉ là ông ta vì hậu bối nên không có tiên danh, mà người có tiên danh xưng hô cũng chỉ có Lục Tiên, cho nên, nếu không Võ Đế sớm đã là Võ tiên rồi!

Lý Dung Tài đi rất chậm, ông ta thực sự rất bình thường, nếu để ông ta ở trong đám đông tuyệt đối sẽ không khiến người khác chú ý nhìn thêm một lần, ông ta chính là một người qua đường thực sự, nhưng người qua đường này lại là người mạnh nhất trên thế giới.

Với một cái vung tay của Lý Dung Tài, ánh sáng màu đỏ đó của Rìu Chiến không ngừng run lên lập tức dừng lại và ánh sáng đó liền biến mất, Rìu Chiến rơi xuống đất, trong quá trình rơi xuống, bị Cơ Thịnh Nhân phá vỡ, giống như có ai đó thao túng vậy, một lần nữa Rìu Chiến được quấn lại.

“Năm đó Lục tiền bối tích khí binh ra cũng là bởi vì, người không Ngự Khí không cách nào động binh, hiện giờ các người không ai có khả năng cầm binh, bức ép xuất binh, kỳ thật đã vi Cơ Thịnh Nhân lắc đầu: “Đây không gọi là báo ân, quay về nói cho tộc lão các người biết, nếu ba tộc các người không ra cầm binh mà tùy ý xuất binh, tôi sẽ thực hiện hiệp ước đã ký kết lúc trước, lần này, thì bỏ qua” Sau khi Lý Dung Tài nói xong lại nhìn về phía Nhân Miêu: “Thay tôi hỏi thánh chủ thiên quốc các người, trận chiến bảy mươi năm trước, tôi thắng mà không cần đấu võ, đây vẫn luôn đều là tâm ma của tôi, nếu có cơ hội tôi vẫn muốn gặp ông ta trên chiến trường”

Mặc dù giọng nói của Lý Dung Tài rất bình tĩnh, cũng không có cố ý tỏ ra uy lực, nhưng người như ông ta chính là loại tính uy hiếp, Nhân Miêu lùi về hai bước nói: “Tiền bối, thánh chủ của tôi chỉ sợ không cách nào ứng chiến”

“Không cách nào ứng chiến sao..” Lý Dung Tài lặp lại một tiếng: “Xem ra những năm này, các vị bạn cũ đều đang dốc hết sức lực, trái lại Lý Dung Tài tôi vẫn có thời gian đi ra một chuyến, ngược lại là tôi rảnh rỗi nhất”