Con Rể Quyền Quý

Chương 208-211




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 208:



Phó Nhạc Nhạc cũng chế nhạo: “Thu Vũ, cậu hẳn là sẽ không ngây thơ như vậy chứ? Cậu nghĩ đây là trường học à? Cậu nghĩ rằng ở đây có một bữa trưa bốn tệ à? Bây giờ một tô mì cũng đã có giá mười sáu tệ rồi! Nhìn rõ thực tế đi, tiền là thứ quan trọng nhất trên đời này. Xem Ngô Quân kìa, ở trường học cậu ta kiêu ngạo đến mức nào?



Bây giờ thì sao? Chỉ cân tôi đưa tiên cho cậu ta, bảo cậu ta làm gì thì cậu ta làm đấy!”



Phó Nhạc Nhạc lấy trong túi ra một xấp tiền giấy, một xấp ngàn tệ, cô ta ném trước mặt Ngô Quân: “Nào, quỳ xuống nói anh yêu em, đây tất cả đều là của cậu.”



“Nhạc Nhạc, anh yêu em.” Ngô Quân khuyu gối lần nữa quỳ xuống.



“Cậu không được quỳ!” Thu Vũ gầm lên, nắm lấy cánh tay của Ngô Quân, nước mắt cô ấy chảy dài.



Việc quỳ gối của Ngô Quân không chỉ làm mất đi nhân phẩm của cậu ta, mà còn làm tan vỡ ảo tưởng của Thu Vũ về cái xã hội tươi đẹp này.



“Cút đi!” Ngô Quân đẩy Thu Vũ ra, lực mạnh làm Thu Vũ lùi lại nhiều bước, nếu không có Trương Thác hỗ trợ, Thu Vũ sẽ trực tiếp ngã xuống.



Ngô Quân quỳ xuống trước mặt Phó Nhạc Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ nịnh hót.



“Ha hail” Phó Nhạc Nhạc bật cười vài tiếng: “Đúng là một con chó ngoan ngoãn, được rồi, tôi sẽ cho cậu tất cả những thứ này!



Phó Nhạc Nhạc ném hết xấp tiền trong tay lên không trung, làm tiền vương vãi khắp mặt đất, Ngô Quân quỳ trên mặt đất nhanh chóng nhặt từng tờ một.



Trương Thác nhìn bộ dạng của Phó Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, người phụ nữ này trong lòng đã có chút méo mó.



Thu Vũ nhìn thấy Ngô Quân quỳ trên mặt đất, nhặt từng tờ tiền một, khiến nước mắt cô ấy không ngừng chảy ra.



“Em gái, sao em lại khóc? Nhìn thứ rác rưởi này, có gì đáng để khóc?” Bao Thiểm nhìn Thu Vũ, bộ dáng khóc như hoa lê đái vũ, khiến Bao Thiểm hận không thể ngay lập tức ôm mỹ nhân vào lòng, anh ta bước lên trước vài bước, đi tới trước mặt Thu Vũ: “Nào, để anh nhìn em một chút.”



Nói xong, Bao Thiểm đưa tay ra chạm vào mặt Thu Vũ.



“Đừng chạm vào tôi!” Thu Vũ cầm túi đập vào bàn tay đang đưa về phía mình, la lên.



208-1-con-re-quyen-quy.jpg





Thu Vũ nhìn những người trước mặt này, cô ấy thật sự không ngờ rằng mọi người đều thay đổi và trở nên thực dụng như vậy!



Trương Thác thở dài, trên đời này không phải ai cũng thực dụng như vậy, đáng trách chỉ có thể trách Thu Vũ xui xẻo, bạn học đại học vốn xuất thân nhà nghèo, vừa hay. Nguồn mong cả nhà thông cảm cho sai sót 4 chương trước chưa hiệu đính tên nhân vật, nguồn đã sữa lại.



đổi vận thành phượng hoàng bay lên cành cao, buộc mọi người xung quanh cô ta đều trở nên thực dụng.



“Thu Vũ, đến đây xin lỗi anh Bao Thiểm ngay. Không có chuyện gì hết, anh Bao Thiểm nếu vui vẻ sẽ đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon, mua cho cậu quần áo đẹp, còn hơn phải mặc một bộ đồ rẻ tiền như vậy.” Phó Nhạc Nhạc rất kiêu ngạo.



Khi cô ta nói, cảm giác như bản thân cô ta là nhất vậy.



Trương Thác vỗ vỗ vai Thu Vũ: “Được rồi nha đầu, đi thôi, ở đây cũng vô nghĩa.”



“Đi? Ai có thể đi!” Bao Thiểm đứng ở trước mặt Trương Thác: “Cô gái này vừa mới chạm vào tay của tôi. Hoặc là cho tôi sờ lại, hoặc là xin lỗi tôi, nếu không thì có ngon rời khỏi thử đi!”



“Tôi… Tôi đụng vào anh khi nào, anh không biết xấu hồ!”



Thu Vũ nhìn chằm chằm Bao Thiểm, tức giận nói.



“Sao không? Vừa rồi em có tình chạm vào tay anh. Mọi người đều đã nhìn thấy rồi. Bây giờ là lúc để anh chạm lại.” Bao Thiểm xoa xoa tay định nắm lấy Thu Vũ với vẻ mặt vui sướng.
Chương 209:



“Chát!” Một âm thanh lanh lảnh vang lên trên mặt Bao Thiểm, với âm thanh lanh lảnh này, trên mặt cậu ta hiện lên một dấu tay năm ngón.



Trương Thác phất tay nhìn Bao Thiểm: “Sao vậy, tôi cũng chạm vào cậu, nếu không cảm thấy sướng, tôi lại mò tiếp?”



“Anh!” Bao Thiểm một tay che mặt, một tay chỉ vào Trương Thác: “Anh dám đánh tôi! Có tin hay không, tôi tìm người giết anh!



“Tôi không tin.” Trương Thác cười nhẹ lắc đầu: “Cậu giết tôi kiểu gì? Bằng tiền? Hay là sờ sờ?”



“Một cuộc điện thoại của ông đây, dùng tiền đập chết anh, có tin hay không!” Bao Thiểm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.



Trương Thác lắc đầu: “Không biết cậu dùng tiền có thể giết tôi được hay không, nhưng tôi biết, néu như cậu còn đứng ở chỗ này, liền sẽ bị đánh chết.”



Ngay khi giọng nói của Trương Thác rơi xuống, anh lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn thoại.



“Đi xuống đây.”



Mười giây sau khi tin nhắn thoại của Trương Thác được gửi đi, một loạt mười tám chiếc trực thăng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Cùng lúc mười tám chiếc trực thăng này xuất hiện, những người đi bộ trên đường cũng như giao thông trên đường giảm tốc độ từ từ, chính là bởi vì mười tám chiếc trực thăng này quá bắt mắt!



Dưới mỗi chiếc trực thăng đều có một chiếc siêu xe, ngoại hình cường đại, giá cao, lúc này trên không trung xếp một hàng dài, chậm rãi tiếp cận bên này.



“Bugatti Veyron! Một chiếc trị giá hơn ba mươi triệu tệ! Lại có đến hai chiếc Bugatti Veyron, được vận chuyển thẳng bằng trực thăng. Đây là bạo chúa phương nào? Thực sự quá giàu rồi!”



“McLaren P1!”



“Aston Martin 77! Xe sang hàng đầu thế giới với số lượng giới hạn bảy mươi bảy chiếc, giá bốn mươi bảy triệu tệ!



Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một chiếc xe thật!”



“Paganil”



“Koenigsegg NO1, giá của chiếc xe này là một trăm triệu tệ! Trời ạ, mấy chiếc trực thăng đựng đây tiền này đang bay nha!”



Trên đường vang lên những tiếng xuýt xoa, có rất nhiều người am hiểu xe và nhận ra giá của những chiếc xe hạng sang này.



“Rolls-Royce Phantoml”



“Bentley Mulsanne, phiên bản có hạn! Giá bán hơn ngàn vạn!”



Nhìn những chiếc siêu xe giá trên trời đó, nhóm Bao Thiểm đều đồng thanh nuốt nước bọt! Nhiều xe sang vận chuyển bằng hàng không thế này, đâu chỉ cần nhiều tiền không đâu, quả thực là không coi tiền ra gì, nhặt bừa một chiếc xe cũng đủ so với cả gia sản của nhà Bao Thiểm!



“Mau nhìn kìa! Hạ xuống rồi!”



“Dừng ở đây!”



“Má ôi, là phú hào của thành phó chúng ta!”



“Nhà ai mà có tiền thế!”



Những chiếc máy bay trực thăng đang bay trên trên đỉnh đầu Trương Thác từ từ hạ cánh.



Từng chiếc xe đều có giá bán ngàn vạn trở lên, là những chiếc siêu xe mà dù có tiền cũng mua không được. Chúng từ từ hạ cánh xuống mặt đất, đậu ở đó, tựa như là một buổi triển lãm xe sang.



Những xe này, khiến con mắt của Bao Thiểm và Phó Nhạc Nhạc đều nhìn thẳng.



Cái gì gọi là có tiền, đây chính là có tiền chứ đâu! Cả đời mình mà có thể mua được một trong số chiếc xe đó cũng đủ để mộ tổ bếc tiên khí rồi!



Chiếc Koenigsegg quý nhất trong số đó mở cửa ra, một thanh niên đẹp trai rạng ngời, quần áo sang trọng từ trong xe bước ra, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người, những thiếu nữ vừa nãy còn mắt tỏa sáng với Bao Thiểm, giờ phút này đều nhìn sang thanh niên đẹp trai kia.
Chương 210:



Mà Vừa Bao Thiểm vừa còn cực kỳ kiêu ngạo, giờ phút nổi lên cảm giác tự tỉ, so tướng mạo thì thanh niên vừa bước xuống xe hoàn toàn nghiền áp mình, so gia thế, chiếc Koenigsegg này của đối phương có giá trị gắp mười lần tổng tài sản của nhà mình.



Bao Thiểm xoa xoa đôi bàn tay, giờ khắc này cậu ta đã quên béng mình vừa bị người ta tát một cái, giờ chỉ muốn làm thế nào để tiền lên chào hỏi với người thanh niên này, nếu như may mắn thì có thể làm tùy tùng gì đó. Ít canh chảy ra từ kẽ tay đối phương cũng đủ để mình ăn cả một đời.



Phó Nhạc Nhạc và các thiếu nữ bên cạnh cô đều cố nở một nụ cười mỉm đẹp nhát, hi vọng có thể hấp dẫn sự chú ý từ người thanh niên vừa đẹp trai lại vừa giàu này.



Đến rồi! Đến rồi! Anh ấy đi về phía mình!



Đám thiếu nữ Phó Nhạc Nhạc kích động trong lòng, các cô đang suy nghĩ, phải lên tiếng chào hỏi lần đầu tiên thế nao.



Khi các cô đắm chìm trong sự tưởng tượng, thì thấy chàng trai giàu có kia tiền đến trước mặt đồ nhà quê Thu Vũ.



“Đỗ ở đây hình như không ổn lắm?” Trương Thác nhíu mày nói với Bạch Trì, mười tám chiếc xe đều chặn cổng KTV rồi.



Nhóm Bao Thiểm nghe xong lời Trương Thác, lập tức nhíu mày.



Phó Nhạc Nhạc còn lên tiếng quát lớn: “Tôi nói này, cổng KTV nơi của tôi, tôi còn chưa lên tiếng, đâu đến lượt anh nói chuyện?”



Quát Trương Thác xong, Phó Nhạc Nhạc xông đến chỗ Bạch Trì, nở nụ cười lấy lòng: “Anh ơi, quản KTV này là do em mỏ, anh đỗ như thế này cũng được, em không quen người này, anh không cần để ý đến anh ta.”



“Không quen?” Mặt Bạch Trì tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi Trương Thác: “Anh Huyền, anh bảo em tìm mấy chiếc xe đến, nói có cái KTV của ai đó mới khai trường, nên cần giữ mặt mũi à. Hay là đi nhằm rồi?”



Anh Huyền? Tìm xe? Giữ mặt mũi?



Lời của Bạch Trì khiến Phó Nhạc Nhạc và nhóm Bao Thiểm kinh ngạc không nói lên lời.



Thanh niên đẹp trai giàu có này, gọi tên nhà quê này là anh Huyền? Những xe này, là do tên nhà quê này mang đến?



Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nhất định là nghĩ nhằm rồi!



“Không đi sai, nhưng không cần dùng đến nữa, mọi người đã nói không quen biết, vậy thì tất cả giải tán đi.” Trương Thác phát tay.



“Đi.” Nghe thế, Bạch Trì không nói hai lời, lấy ra một bộ đàm: “Điều hết xe đi, nhanh nhanh nhanh, đừng thả xuống. Ông đây nhìn đống đồng nát sắt vụn này mà phiền, nhanh!”



Bạch Trì vừa dứt lời, những chiếc siêu xe vừa hạ cánh lại được câu lên, chỉ trong vài giây đồng hồ đã biến mắt ở trước mắt mọi người, như là chưa từng xuất hiện.



Một cô gái vừa nói chuyện với Thu Vũ trong KTV nuốt ực một cái, đứng sau lưng Thu Vũ hỏi: “Tiểu Vũ, đây đều là do bạn cậu tìm đến?”



“Ừm.” Thu Vũ gật nhẹ đầu: “Xe công ty không được mượn ra ngoài, anh Trương giúp mình mượn, nhưng bây giờ xem ra cũng không cần dùng đến nữa.”



Bọn Phó Nhạc Nhạc và Bao Thiểm, thấy thanh niên này nghe lời tên nhà quê này đến thế, đều có cảm giác không chân thật.



Trương Thác quay đầu nhìn Thu Vũ: “Cô nhóc, không cần ở đây nữa, chúng ta đi thôi, em bảo mời anh đi ăn cơm cơ mà?”



“Được.” Thu Vũ gật nhẹ đầu.



Hành động của bọn Phó Nhạc Nhạc cũng đã khiến trái tim của cô hoàn toàn chết, biểu hiện của Ngô Quân càng khiến cô hoàn toàn hết hi vọng với chàng trai mà cô từng chú ý.



Từ chiếc ba lô nhỏ lấy ra một cái chìa khóa xe, Thu Vũ tiến lại gần chiếc Maserati Quattroporte đang đỗ bên cạnh.



Chiếc Maserati Quattroporte phát ra một tiếng vang nhỏ, cửa xe được Thu Vũ mở ra, cô nàng ngồi vào ghế lái.



Trong ánh mắt khiếp sợ của đám Phó Nhạc Nhạc, Maserati phát ra tiếng động cơ, chạy đến trước mặt Trương Thác rồi dừng lại, Thu Vũ hạ cửa số xe xuống: “Anh Trương, chúng ta đi thôi.”



Trương Thác quay đầu, cười một cái với Bao Thiểm: “Người anh em, xem ra cậu không thể dùng tiền đập chết tôi rồi. Và chiếc xe này, hình như không phải của người anh em của cậu nhỉ.”



Trương Thác nói xong, cũng mặc kệ phản ứng từ đám Bao Thiểm, mở cửa xe ngồi xuống.
Chương 211:



Maserati Quattroporte lại phát ra tiếng động cơ, nghênh ngang rời đi.



Tiếng động cơ đó rơi vào tai mọi người, giống như là tiếng chế giễu.



Mặt Bao Thiểm hết xanh lại đỏ, nom cực kỳ khó coi. Ngay vừa nãy, cậu ta còn nói khoác chiếc siêu xe hai trăm vạn này là của bạn bè mình, cho mình mặt mũi mới đỗ ở đây.



Ai ngờ, chính chủ lại đang ở trước mặt mình.



Phó Nhạc Nhạc hơi đờ đẫn nhìn theo chiếc Maserati chạy đi xa, mãi không hồi thần được, khi cô nhìn lại năm chiếc Audi A6 đỗ ở trước công KTV, cảm giác chúng như một đống rác rưởi vậy. Trải qua xung kích từ mười tám chiếc siêu xe, Audi A6 cũng chẳng có gì là lạ nữa.



Đáng lẽ phải là một nghỉ thức khai trương thật hoành tráng, lại trở nên cực kỳ bình thường, ngay cả chủ như Phó Nhạc Nhạc cũng không hề hào hứng.



Vừa nãy miệng mình liên tục tuôn ra gì mà, thế giới này là thế giới coi trọng đồng tiền, nhưng ai ngờ, người ta lái siêu xe trăm vạn, lấy bừa vài cái xe đi chống mặt mũi cộng cũng giá trị mấy trăm triệu, đều là bản số lượng có hạn khắp toàn cầu, dùng máy bay trực thăng vận đến!



Chút tiền tài của mình đặt ở trước mặt người ta, ngay cả cái rắm cũng không tính!



Thu Vũ lái xe rời đi không được bao lâu, điện thoại của cô vang lên điên cuồng.



Thu Vũ nhìn tên người gọi, tiện tay để điện thoại xuống, không quan tâm.



Trương Thác nhìn sang, người gọi đến là hai chữ Ngô Quân.



Gọi liên tục máy cuộc, Thu Vũ không thèm nhấc máy, ngay sau đó, cô lại nhận được tin nhắn từ Ngô Quân.



“Tiểu Vũ, em muốn ăn bánh su kem của cửa hàng đó đúng không? Anh dẫn em đi ăn nhé?”



“Tiểu Vũ, sao em không để ý đến anh, hai ta đã bàn bạc xong xuôi rồi mà, sẽ cùng nhau có gắng, cùng nhau phấn đấu mà.”



“Tiểu Vũ, em đang ở đâu, anh đi tìm em có được hay không?”



Từng tin nhắn nhảy liên tục trên màn hình điện thoại, Thu Vũ muốn không xem cũng không được.



Khi đang chờ đèn đỏ, Thu Vũ dừng xe, xóa hoàn toàn phương thức liên lạc với Ngô Quân.



“Anh Trương, có phải là em rất ngốc không?”



Trương Thác mỉm cười: “Ai vừa vào xã hội cũng đều ngốc cả.”



Chuyện ngày hôm nay, đối với Thu Vũ mà nói, cú sốc thật sự quá lớn, thái độ của những người bạn đó của mình khiến cho Thu Vũ thật không thể nào ngờ tới được, bao gồm cả Ngô Quân, từ trước đến giờ cô nhìn không ra, Ngô Quân là một người như thế.



“Được rồi, thả anh xuống con đường ở đẳng trước đó đi.”



Trương Thác chìa ngón tay ra.



Thu Vũ vô cùng kinh ngạc: “Anh Trương, không phải là đi ăn tối sao?”



“Hôm nay thì không được rồi.” Trương Thác xua tay: “Anh đã hẹn bạn rồi, chúng ta đổi ngày khác đi, anh mời em.”



Thu Vũ bĩu môi: “Đổi ngày khác cũng được, nhưng anh mời em thì không được, đã nói rồi là em mời anh mà, đừng quên, lần trước em quả thật là có 250,000 tiền thưởng hoa hồng đấy, bây giờ cũng là một tiểu phú bà rồi.”



“Được, vậy em mời anh, đến lúc đó đừng có mà xót đó.”



Trương Huyễn vừa nói vừa cười, kêu Thu Vũ dừng xe lại trên một con đường, rồi anh mở cửa xe bước xuống.



Sau khi đã nói một tiếng lái xe chú ý an toàn với Thu Vũ, Trương Thác loạng choạng bước vào trong bệnh viện, tối nay anh không có hẹn với bạn bè gì cả, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của Thu Vũ, nha đầu này nhất định cần phải yên tĩnh một mình để suy nghĩ.



Khi Trương Thác trở lại bệnh viện, nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đang ngài trên giường bệnh thưởng thức tài náu nướng của Mễ Lan.



Trương Thác có thể nhìn ra được, thần sắc hiện tại của Lâm Ngữ Lam hiển nhiên là đã khỏe hơn rất nhiều, những quằng đỏ trên da đã mờ đi không ít, nhiều nhất thì chỉ thêm một đêm nữa vét thương trên da sẽ hoàn toàn hồi phục.