Con Rể Quyền Quý

Chương 1975




Chương 1975:

Sau khi vung chày lên, Honda Takuya đột nhiên dừng tay.

“Hửm? Sao không đánh nữa?” Trương Thác nhìn Honda Takuya đứng trước mặt mình. Mấy chục chiêu đã qua, Trương Thác đã thăm dò được đại khái điểm mấu chốt của Honda Takuya, anh không chỉ cố ý để lộ sơ hở một lần để Honda Takuya dốc hết sức tấn công, cuối cùng phát hiện giới hạn cao nhất của Honda Takuya là ở mức nào. Điều này khiến Trương Thác rút ra một kết luận, một kết luận về thực lực hiện tại của mình.

Mặc dù mình không thể giao chiến chính diện với Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ, nhưng dưới Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ thì chắc hẳn mình là vô địch. Cho dù đã bước một chân vào Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của mình.

Honda Takuya cầm chày sắt, hít sâu một hơi rồi nói với Trương Thác: “Hãy dùng thực lực chân chính của cậu đánh một trận với tôi đi!”

“Thực lực chân chính…” Trương Thác cười tươi hơn: “Nếu anh đã yêu cầu như vậy thì… được thôi”

Trương Thác xòe tay, ảo ảnh thanh kiếm màu tím ngưng tụ trong tay anh. Uemura Otoha đứng ở nơi xa xem cuộc chiến thấy ảo ảnh trường kiếm màu tím trên tay Trương Thác thì con ngươi co rụt lại. Ông ta vẫn còn nhớ rõ Mại Lạc đã bị trọng thương dưới một kiếm này!

Thấy Trương Thác đã lấy vũ khí ra, Honda Takuya nở nụ cười: “Được rồi, bắt đầu đi, hãy để tôi thấy rõ thực lực chân chính của cậu”

Trương Thác khẽ lắc đầu: “Anh sẽ không thấy được đâu”

Trương Thác vung tay lên, ảo ảnh màu tím chợt lóe lên rồi biến mất, cây chày sắt trên tay Honda Takuya bị chém đứt làm đôi ngay chính giữa.

Một chiêu chém đứt vũ khí trong tay.

Nhìn vết cắt ngọt xớt trên chiếc chày, Honda Takuya ngây người ngay tại chỗ. Vừa rồi anh ta không hề thấy động tác của Trương Thác, thậm chí không cảm nhận được điều gì, chỉ thấy trong tay nhẹ bằng, sau đó vũ khí gãy mất.

Honda Takuya biết rõ nếu vừa rồi mục tiêu của Trương Thác không phải là vũ khí của mình mà là đầu của mình thì hiện giờ, thứ bị chém đứt đã là cổ của mình…

Chiếc chày trong tay Honda Takuya rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

“Tôi đã thua…”

Khác với Tiết Phi Long và Kim Sehun lúc trước, lần này Honda Takuya thua tâm phục khẩu phục.

Thấy vậy, khán giả xem cuộc chiến chung quanh cũng ngây người. Họ vốn cho rằng Trương Thác có thể bất phân thắng bại với Miyamoto Zouji Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ, vậy mà bây giờ lại một chiêu đánh bại Honda Takuya.

Tiết Phi Long và Kim Sehun trong đám đông không khỏi xấu hổ. Lúc trước họ còn tuyên bố sẽ đánh bại Trương Thác trong bao nhiêu chiêu, kết quả bây giờ mới biết mình không phải là đối thủ của Trương Thác. Mình thậm chí còn không biết rõ thực lực chân thật của đối phương mà đã nói ngông, bây giờ nhớ lại đúng là buồn cười hết sức.

Honda Takuya đã nhận thua, Trương Thác cũng không cần thiết tiếp tục ra tay, vung tay lên, ảo ảnh trường kiếm màu tím biến mất. Honda Takuya khom lưng trước mặt Trương Thác, sau đó lùi vào trong đám đông. Trương Thác nhìn lướt qua chung quanh, thản nhiên nói: “Còn ai muốn khiêu chiến nữa không?”

“Ha ha ha” Một tiếng cười to vang lên. Ma Y bước ra từ trong đám đông: “Lần này cậu khác thường thế? Không bế quan chữa thương nữa hả?”

“À phải rồi” Trương Thác lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lớn tiếng nói: “Tôi bị thương, cần bế quan chữa thương, khiêu chiến chờ sau” Dứt lời, Trương Thác đã biến thành ảo ảnh biến mất trong tâm mắt mọi người.

Nhìn Trương Thác biến mất, đám đông xem cuộc chiến gần như đồng thời hít sâu một hơi, không nhịn được muốn chửi thề. Hai ngày trước, Trương Thác nói đi chữa thương, họ thật sự cho rằng Trương Thác bị thương, cần dưỡng thương. Nhưng bây giờ ai thèm tin nữa? Anh đi chữa thương ư? Anh đều chém đứt vũ khí của người ta, vậy mà anh còn bảo muốn chữa thương ư?