Con Rể Quyền Quý

Chương 1955




Chương 1955:

Khi một thời đại suy tàn thì cũng phải có mấy thứ để lại cho đời sau. Không thì cậu cho rằng hao phí nhân lực của cả vạn người, hao tổn mấy năm xây dựng lăng mộ chỉ vì chết được yên tâm thôi hả? Trăm năm trước, con cháu Tây Hạ đã từng gia cố cơ quan trong huyệt mộ, khiến nó không bị mục nát”

Trương Thác lắc đầu: “Có những thứ, sau khi đã biết nội tình thì cảm thấy nó không còn thần kỳ như mình nghĩ nữa”

Dương Đức Phi chắp tay sau lưng: “Thế gian này vốn dĩ không có quá nhiều thứ thần kỳ, chúng ta cảm thấy thần kỳ đơn giản là vì chúng ta quá yếu ớt mà thôi. Nếu một người đủ mạnh thì bất cứ chuyện gì đặt trước mặt chúng ta cũng đều là hợp lý, đúng không?”

Chỉ cần đủ mạnh thì bất cứ chuyện gì đặt trước mắt cũng là hợp lý.

Mãi tới khi Trương Thác lái xe trở về thành phố, lời nói của Dương Đức Phi vẫn quanh quẩn trong đầu anh.

“Đủ mạnh… Mình vẫn còn quá yếu” Trương Thác thở dài, đỗ xe ở ven đường.

Lúc này đã là đêm khuya, thỉnh thoảng sẽ có một hai chiếc xe chạy qua đường cái. Nhìn con đường rộng lớn trước mặt, Trương Thác không nhớ đã bao lâu mình chưa từng mờ mịt như thế này. Trở nên mạnh hơn ư? Kế tiếp mình nên tăng cường thực lực bằng cách nào?

Huyền Thiên Lân từng nói con đường của Trương Thác khác hẳn với họ. Họ không thể giúp đỡ Trương Thác quá nhiều trong việc luyện khí, muốn tăng cường thực lực thì chỉ có thể dựa vào chính mình!

Trong thiên hạ này, Ngưng Khí trung kỳ nhiều cỡ nào? Cho dù là tổ chức đã truyền thừa hai ngàn năm như Hội Thần Ẩn thì chiến lực cấp giáo chủ cũng mới có mấy người?

Tới Ngưng Khí, mỗi cảnh giới nhỏ đều là một lĩnh vực khác biệt. Tăng cường thực lực nói thì dễ, nhưng đối với Trương Thác hiện tại thì nói dễ hơn làm.

Trương Thác bật tắt đèn xe liên tục, tiếng “lạch cạch” không ngừng vang lên bên tai. Trương Thác sờ mũi: “Hình như gần đây mình đã sống quá yên bình”

Nhớ lại con đường tăng cường thực lực của mình ngày xưa đều tranh đấu giữa sự sống còn, nhưng khoảng thời gian gần đây, những việc mà Trương Thác đã làm đều năm chắc trăm phần trăm. Cho dù trở mặt với Mại Lạc thì cũng đã nắm chắc mới làm chuyện như vậy. Trương Thác phát hiện đã lâu lắm rồi mình chưa trải qua giữa sự sống và cái chết, hình như mình đã dần dần e ngại cảm giác đó. Vì sao? Bởi vì mình đã có vướng bận ư?

Trong đầu Trương Thác không khỏi hiện lên dung nhan nụ cười của Lâm Ngữ Lam. Anh hạ cửa kính xe xuống, nhìn bầu trời ban đêm hít một hơi thật sâu: “Giải quyết xong chuyện trước mắt rồi đi tìm kích thích thôi”

Trương Thác không lựa chọn về nhà mà đi thẳng tới lối vào địa cung nội thành, xem thử tiến độ thăm dò ở đó. Cách lối vào địa cung một cây số đều có cửa do nhà nước thiết lập, người thường không thể tiến vào. Trương Thác lấy lệnh thông hành mà lúc trước Bạch Bào Khách đưa cho mình thì mới vào được.

Lần này có rất nhiều thế lực ẩn giấu của các quốc gia tới đây, nhưng không phải ai cũng có thể tiến vào địa cung. Cửu Cục đã quy định rõ ràng, mỗi thế lực chỉ có một người được vào địa cung, những người còn lại đều phải đứng chờ ngoài cửa địa cung. Trương Thác đi một vòng, bên ngoài địa cung vẫn tràn đầy linh khí. Nếu không phải Cửu Cục bày ra tụ linh trận ở nhỏ ở đây thì có lẽ không khí Châu Xuyên đã bị linh khí nơi này ảnh hưởng.

Nhìn lối vào địa cung, Trương Thác lắc đầu: “Địa cung liên thông với vương lăng, nếu đúng là vậy thì điểm cuối của địa cung này xa xôi lắm”

Chẳng qua vừa nói xong, Trương Thác cũng hơi nghi ngờ. Mặc dù Dương Đức Phi đã nói rõ với Trương Thác là địa cung liên thông với lăng mộ, nhưng Trương Thác không hiểu nếu bên trong vương lăng che giấu truyền thừa thì tại sao lại còn xây dựng địa cung khổng lồ đến mức có thể bao trùm gần hết cả thành phố Châu Xuyên? Một truyền thừa mà cần chơi lớn đến mức đó sao? Nếu vậy thì tại sao con cháu Tây Hạ lại muốn xây dựng vương lăng giả để che giấu sự tồn tại của địa cung?

Mọi người đứng chờ ở lối vào địa cung tới chín giờ sáng.

“Ra rồi!”

“Chắc là đã có phát hiện nào đó”

Mấy tiếng kinh hô vang lên bên tai Trương Thác. Có không ít người đã thò đầu ra từ lối vào địa cung, đều là thành viên của các thế lực lớn.

“Sao rồi? Bên trong có thứ gì?” Một người đứng chờ một đêm ở bên ngoài hỏi.