Con Rể Quyền Quý

Chương 1940




Chương 1940:

Giọng Lâm Ngữ Lam rất nhẹ, nhưng khí thế trên người cô lại khiến người phụ nữ xinh đẹp run lên.

Thấy thái độ của Lâm Ngữ Lam, người đàn ông dứt khoát cho cô ta một cái tát nữa, khiển trách: “Đồ mắt mù, ai cũng dám trêu vào! Mau nói xin lỗi tổng giám đốc Lâm!”

“Khỏi” Lâm Ngữ Lam xua tay: “Tôi không chịu được phu nhân của anh nói xin lỗi đâu”

Người đàn ông vội vàng cười nịnh: “Tổng giám đốc Lâm, xí nghiệp nhà tôi đã hợp tác với Nhất Lâm hơn hai mươi năm, ngày xưa ông nội tôi từng đi theo cụ Lâm chinh chiến thiên hạ, ngài có thể nể mặt ông nội tôi, đừng chấp nhặt với con đàn bà ngu xuẩn này được không?”

Người phụ nữ xinh đẹp cũng đã hiểu rõ tình hình, bối rối nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi… lúc nãy tôi đắc tội, xin… xin lỗi”

Lâm Ngữ Lam mỉm cười nhìn người đàn ông nói: “Anh lôi ông nội anh ra chèn ép tôi, cảm thấy có đủ cân lượng không?”

“Tổng giám đốc Lâm, tôi…” Người đàn ông há miệng, lại không biết nên nói gì.

Lâm Ngữ Lam lại đưa mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: “Quỳ xuống”

Người phụ nữ xinh đẹp ngây người. Lòng tự trọng của cô †a khiến cô ta không làm được chuyện đó. Ngược lại là người đàn ông vừa nghe Lâm Ngữ Lam nói xong thì đã lập tức quỳ xuống, vẻ mặt van nài.

“Ha” Lâm Ngữ Lam cười khẽ: “Bản thân mình rước lấy phiền toái, kết quả là bắt chồng mình phải gánh vác, cô đúng là một người vợ hiền đấy”

Trương Thác không khỏi lắc đầu. Người đàn ông này đúng là co được giãn được, nhưng người phụ nữ này lại quá đề cao bản thân, muốn giữ gìn thể diện ngay trước mặt người mà mình không thể chống lại thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Tổng giám đốc Lâm, ngài rộng lượng tha thứ cho chúng tôi đi” Người đàn ông cầu xin.

Lâm Ngữ Lam đứng dậy, chẳng buồn nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh ta, đi ra ngoài cửa văn phòng. Ngay sau đó, Lâm Ngữ Lam khinh miệt nhìn người phụ nữ xinh đẹp: “Con của mình thì phải tự biết đường dạy dỗ, không thì sớm muộn gì cũng sẽ có người răn dạy giúp cô. Đạo lý này cũng phải áp dụng cho chính bản thân mình, may mà cô có một người chồng chịu khom lưng vì mình, không thì cô không sống nổi tới ngày mai đâu. Chồng ơi, chúng ta đi thôi”

Trương Thác im lặng đi theo sau lưng Lâm Ngữ Lam, rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Sau khi hai người đã rời đi, người đàn ông mới chậm rãi đứng dậy, người phụ nữ xinh đẹp vẫn đứng yên tại chỗ. Đôi mắt người đàn ông hơi đỏ bừng, chỉ im lặng nhìn vợ mình rồi đi ra ngoài. Người phụ nữ vội vàng đi theo chồng mình: “Ông xã, em…”

“Được rồi, đừng nói nữa” Người đàn ông lắc đầu: “Tính cách của cô quá kiêu ngạo, tôi nghĩ chúng ta thật sự không hợp nhau. Về nhà tôi sẽ tìm luật sư bàn về thủ tục ly dị”

Người phụ nữ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô ta có thể đeo túi xách phiên bản giới hạn, đi siêu xe, kiêu ngạo ngang ngược đều nhờ có người đàn ông này. Nếu không có anh ta thì mình sẽ không còn gì hết!

Bên này, bầu không khí giữa hai vợ chồng rất căng thẳng.

Còn trên sân thể dục của trường mầm non, Trương Thác đang cười vui vẻ đứng bên cạnh Lâm Ngữ Lam.

“Anh cười gì đấy?” Lâm Ngữ Lam trợn trắng mắt.

“Vợ, vừa rồi em ngầu quá” Trương Thác giơ ngón cái lên.

“Ngầu?” Lâm Ngữ Lam nghỉ hoặc.

“Đúng vậy” Trương Thác gật đầu: “Anh càng ngày càng thích em rồi đấy!”

Giọng Trương Thác hơi lớn, dẫn tới không ít phụ huynh học sinh đều nhìn về phía họ. Lâm Ngữ Lam đỏ bừng mặt: “Anh chán sống hả? Nói to mồm thế làm gì?”

Trương Thác cười he he.