Con Rể Quyền Quý

Chương 1916




Chương 1916:

Ngoài đại sảnh, thấy chung quanh không có bóng người, Deondre mới nói với Trương Thác: “Trương Thác các hạ, mặc dù cậu cũng ngang tuổi với Delk, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, cậu có thể coi như trưởng bối của nó, không đến mức nó vừa lên làm giáo chủ mà cậu đã ra oai phủ đầu cho nó kiểu này rồi. Delk là con trai tôi, tôi hiểu tính nó, nó sẽ đứng về phía cậu, nhưng nếu hôm nay cậu thật sự giết chết một Kiểm Soát Sử lệ thuộc châu Âu thì sau này nó sẽ khó mà ngồi vững cái ghế giáo chủ.”

Trương Thác nhìn thoáng qua Đường Dực trong đại sảnh, nói: “Xem ra ông không chú ý tới lời nói lúc trước của tôi.

Đường Dực có tâm ma, điều đó sẽ dẫn tới tính cách của cậu †a dễ dàng bị cực đoan hóa. Nhắc nhở ở mức vừa phải sẽ có lợi cho cậu ta”

Deondre lắc đầu: “Hành động của cậu hôm nay không chỉ là vừa phải. Chắc hẳn cậu cũng đã nhận ra, chuyện lần này không thể hoàn toàn trách móc gia tộc Middlieton, cũng có một phần lớn trách nhiệm là của người bạn của cậu, kế hoạch kéo dài tuổi thọ sinh vật. Điều này không đai biểu cho sự tiến hóa của sinh vật, mà càng như thuyết âm mưu”

“Ông không cần nhắc nhở tôi” Trương Thác nhìn lên trời: “Chuyện gì nên xử lý, tôi sẽ xử lý”

“Ha ha, vậy là tốt rồi” Deondre khẽ gật đầu: “Ai cũng có tư tâm, nhưng ngồi vào vị trí của chúng ta thì ít nhiều gì cũng nên giữ được sự công bằng. Đi thôi, chuyện lần này coi như tôi trông coi không kỹ. tôi mời cậu uống rượu, coi như xin lỗi”

Deondre lại khoác vai Trương Thác, ôm vai bá cổ cứ như anh em với nhau. Trương Thác biết Deondre làm vậy chẳng qua là vì không muốn mình lại ra tay.

Trong đại sảnh, Đường Dực nhìn chằm chằm Kiểm Soát Sử quỳ dưới mặt đất: “Ngày mai, tôi muốn một bản báo cáo hoàn chỉnh kể lại đầu đuôi vụ việc này”

“Vâng” Kiểm Soát Sử đáp.

“Nhớ kỹ, hội có quy củ của hội. Ba chữ Hội Thần Ẩn không phải là để các người diễu võ giương oai!” Đường Dực cảnh cáo, sau đó bước ra đại sảnh. Cả nhà tải app truyện-hola đọc tiếp nhé!

Sau khi Đường Dực rời đi, đại sảnh của gia tộc Middlieton lâm vào tĩnh lặng. Thành viên của gia tộc Middlieton đều im lặng không lên tiếng. Kiểm Soát Sử dần dần đứng dậy, cũng không nói gì. Lúc này hắn ta chẳng những sợ phải gánh vác hậu quả, mà còn cảm thấy mất mặt vì chuyện hôm nay.

Hermann cũng hòa hoãn thật lâu mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: tán hết đi”

Hermamn vừa dứt lời, có người bắt đầu đi về phía cửa đại sảnh.

“Giải tán? Sao có thể giải tán chứ?” Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên trong đại sảnh, một thiếu nữ có mái tóc bạc dài ngang eo xuất hiện trước cửa đại sảnh, gương mặt đẹp tuyệt trần nở nụ cười, nhìn lướt qua toàn bộ đại sảnh, trong đôi mắt cô ta tràn đầy hờ hững, nhìn mọi người như nhìn một đống thi thể.

Thiết Tăng Thiên Á lười biếng vươn vai, lộ ra vòng eo thon giọn: “Hạ Hầu Nguyệt coi tôi như em gái ruột, các người làm tổn thương chị ấy, ì bất cứ nguyên do gì thì tôi cũng sẽ không nhìn các người yên ổn sống trên thế gian này”

Khi Thiết Tăng Thiên Á vừa dứt lời, vô số bóng dáng đeo mặt nạ màu trắng từ sau lưng cô ta ồ ạt kéo vào đại sảnh.

Kiểm Soát Sử Áo Đỏ nhìn về phía Thiết Tăng Thiên Á: “Cô là ai?”

Thiết Tăng Thiên Á mỉm cười, ánh mắt bất giác lộ ra khinh thường: “Một Kiểm Soát Sử nho nhỏ mà cũng xứng hỏi thân phận của ta à?”

Kiếm Soát Sử nho nhỏ? Lời nói của Thiết Tăng Thiên Á khiến Kiểm Soát Sử này giận tím mặt. Hắn ta vốn đang nghẹn cơn tức vì chuyện vừa xảy ra, bây giờ xưng hô của Thiết Tăng Thiên Á đã hoàn toàn khiến cơn tức trong lòng hắn ta bùng nổ.

“Con nhóc, mi thật ngông cuồng!” Kiểm Soát Sử hét lên, trực tiếp xông về phía Kiểm Soát Sử.

Thiết Tăng Thiên Á lắc đầu nhìn Kiếm Soát Sử lao về phía mình, đột nhiên nâng tay lên. Động tác rất đơn giản, lại bắt được cổ của Kiểm Soát Sử lao tới nhanh như một cơn gió một cách chính xác.