Con Rể Quyền Quý

Chương 189: Sao Không Nghe Máy






Xông đến dưới lầu công ty, ánh mắt Trương Thác quét nhìn bốn phía, anh cũng không phải tìm kiếm không có mục đích, mà là đang tìm một con đường.

Nếu đã không thấy Lâm Ngữ Lam, vậy chứng minh có lẽ bây giờ cô không có việc gì, người của Thứ Mân cũng không phải vì giết cô, mà là bắt cô.

Một khi đã như vậy, sẽ có một con đường rút lui an toàn.
Lúc này trong mắt Trương Thác, những toà nhà cao ốc, quán cà phê, quán ăn nhanh to to nhỏ nhỏ trước mặt chỉ là một đám bản đồ không có quy tắc, cả trung tâm thương mại CBD đều hiện lên trong đầu anh.
Khoảng chừng ba mươi giây sau, Trương Thác xác định được một hướng, lập tức đi tới.
Anh đi rất nhanh, ánh mắt cũng rất chính xác, anh quan sát tỉ mỉ từng phương hướng, không bỏ qua bất cứ một góc chết nào.

Lúc đi ngang qua một quán ăn nhanh, vẻ mặt Trương Thác đột nhiên cứng đờ lại, xuyên qua vách kính của quán ăn, anh nhìn thấy Lâm Ngữ Lam ngồi bên trong.

Trên mặt người phụ nữ hiện nét cười nhàn nhạt, ngồi ở đối diện cô là Nam Thiên mặc quần áo bình thường.
Nam Thiên rất có khí chất, ngồi ở đó khiến người ta chỉ nhìn thôi đã thấy giống cậu chủ nhà giao.

Anh ta ngồi mặt đối mặt với Lâm Ngữ Lam, hấp dẫn không ít ánh mắt trong quán ăn.
Vào khoảnh khắc Trương Thác nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, trái tim treo lên cũng hoàn toàn buông xuống, chuyện anh lo lắng không có xảy ra.
Trương Thác thả lỏng nét mặt đi đến cửa quán ăn, vừa định bước vào đã bị người ngăn lại.
Thuộc hạ của Nam Thiên là Tiểu Trần đứng ở cửa quán ăn nhanh, hằm hằm nhìn Trương Thác: “Làm gì đấy? Đứng lại!”
Trương Thác cau mày nhìn Tiểu Trần: “Tôi tìm vợ mình cũng đến lượt cậu quan tâm sao?”
“Vợ anh?” Tiểu Trần cười châm chọc: “Họ Trương kia, một tên vô dụng như anh thật biết dát vàng lên mặt mình nhỉ, với dáng vẻ này của anh có mặt mũi gì nói cô Lâm là vợ anh hả? Bây giờ cô Lâm đang ăn cơm với đội trưởng của chúng tôi, tôi không hy vọng cũng không cho phép ai có thể xuất hiện.” Trương Thác nhìn Tiểu Trần, không có tâm trạng cãi nhau với anh ta: “Tránh ra, tôi không muốn nói lần thứ hai.”
“Không tránh!” Tiểu Trần ưỡn ngực: “Tên vô dụng như anh có cái gì để ngang ngược hả, mặt mũi của anh ở đâu rồi?”
Tiểu Trần còn nhớ, hai ngày trước cô Lâm còn gọi điện thoại cho Đội trưởng của mình nói tên ranh này đã xảy ra chuyện, nhờ Đội trưởng xử lý giúp nữa.

Được lắm, Đội trưởng tìm người xử lý xong rồi, tên ranh này không sao nữa lại đến ngang ngược?
Trương Thác hít một hơi thật sâu, cố nhịn xuống cơn giận trong lòng: “Tôi hỏi cậu, có tránh đường hay không?” “Ôi chao, còn dám uy hiếp tôi nữa hả?” Tiểu Trần khinh thường nhìn Trương Thác: “Sao, tôi không tránh thì anh đánh tôi à?”
Bên trong quán ăn nhanh.
Lâm Ngữ Lam đưa lưng về phía cửa, nâng tách cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Nam Thiên, cho dù nói thế nào, chuyện lần trước cũng phải cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh, tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ”

“Không có việc gì” Nam Thiên không thèm để ý khoát tay, chỗ anh ta ngồi có thể nhìn thấy cửa lớn của quán ăn nhanh, cảnh Trương Thác xuất hiện ở cửa bị Tiểu Trần ngăn lại anh ta cũng thấy rõ ràng.

Thấy dáng vẻ sắp ra tay của Tiểu Trần, Nam Thiên mới nói: “Ây, Ngữ Lam, đó không phải chồng em sao?”
Lâm Ngữ Lam quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Trương Thác đứng ở cửa quán ăn nhanh.
Nam Thiên quát Tiểu Trần một tiếng: “Tiểu Trần, làm gì đấy? Mau mời anh Trương đi vào!”
Tiểu Trần hừ lạnh một tiếng, quậu quọ mặt nói với Trương Thác: “Tên vô dụng, vào đi”
Trương Thác không thèm nhìn Tiểu Trần một cái, bước vào quán, đi tới trước bàn Lâm Ngữ Lam ngồi.
Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi: “Trương Thác, sao anh lại đến đây, không phải anh đi đón Mi…”
“Sao không nghe máy!” Trương Thác nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Lam.
“Nghe máy?” Lâm Ngữ Lam nghi ngờ hỏi, lấy điện thoại từ trong túi xách của mình ra xem, bên trên có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Trương Thác, còn có của Milan.
“Lúc tôi làm việc chỉnh thành im lặng, không có nghe thấy.” Lâm Ngữ Lam giải thích rồi hỏi: “Làm sao thế?”
“Không làm sao cả” Trương Thác hít sâu một hơi.
Lâm Ngữ Lam thấy sắc mặt Trương Thác không đúng bèn hỏi: “Anh đang trách tôi không nghe máy ư?”
“Không có” Trương Thác lắc đầu, nhìn thời gian trên điện thoại: “Cũng đến giờ cơm tối rồi, về nhà thôi.”
“Được.” Lâm Ngữ Lam gật đầu, đứng dậy từ trên ghế, chào Nam Thiên: “Nam Thiên, vậy tôi về nhà trước, có thời gian chúng ta lại gặp mặt”
“Được.” Nam Thiên cười gật đầu với Lâm Ngữ Lam, nhìn theo hai người rời đi.
Trương Thác và Lâm Ngữ Làm mới ra khỏi cửa quán ăn nhanh, Tiểu Trần đã khó chịu đi đến: “Đội trưởng Nam, Trương Thác này cũng quá kiêu ngạo rồi đấy, nếu lần trước không có anh giúp, bây giờ anh ta còn ngồi xổm ở trong đó không chừng.


Thật không nghĩ ra anh ta có gì để kiêu ngạo, xảy ra chuyện còn phải dựa vào cô Lâm, loại bỏ đi thế này, sao có thể xứng với cô Lâm được chứ.” Nam Thiên lắc đầu, thở dài một hơi: “Haiz, ai biết được, chuyện như tình cảm khó mà nói rõ.”
“Đội trưởng Nam, em cảm thấy chắc bình thường tên ranh này diễn giỏi làm cô Lâm mê muội, anh có nhớ lần trước cô Lâm nói sao tên ranh này bị bắt không? Ra tay trượng nghĩa, không có bản lĩnh đó còn muốn làm anh hùng, có lẽ là muốn biểu hiện trước mặt cô Lâm.
Em thấy không bằng chúng ta nghĩ một cách so đầu với anh ta, để cô Lâm thấy rõ khoảng cách, không ở bên tên vô dụng kia nữa!” Tiểu Trần siết chặt tay, nếu không phải khi nãy Nam Thiên lên tiếng, anh ta sẽ thật sự không nhịn được đánh Trương Thác một trận.
Nam Thiên nghe thấy lời của Tiểu Trần, có chút động lòng: “Cách gì? Tìm người đóng giả thành cướp, muốn tôi cũng ra tay trượng nghĩa một lần à?”
“Chắc chắn không phải” Tiểu Trần lắc đầu: “Cách này quá thấp kém, chúng ta có thể lấy danh nghĩa diễn tập mượn toà nhà của cô Lâm.
Chỉ dựa vào những cái anh học, tuỳ tiện lấy ra đã đủ áp đảo tên họ Trương kia rồi, cho cô Lâm thấy rõ khoảng cách.”
Nam Thiên im lặng suy nghĩ một lát, gật đầu: “Được, tôi sẽ làm theo lời cậu nói.”
Trương Thác dẫn Lâm Ngữ Lam ra khỏi quán ăn nhanh, lái xe chạy thẳng về nhà.
Trên đường, anh chưa từng nói một câu, Lâm Ngữ Lam cũng không lên tiếng, bầu không khí có vẻ rất ngột ngạt.
Lúc sắp đến nhà, Lâm Ngữ Lam cất lời trước, cô hỏi Trương Thác đang lái xe: “Có phải anh trách tôi không nghe điện thoại không? Có phải anh không tin tôi không? Có phải anh cảm thấy tôi ăn cơm cùng Nam Thiên sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Không có” Trương Thác lắc lắc đầu: “Anh không nghĩ thế.”
“Thật sao?” Lâm Ngữ Lam cười châm chọc: “Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, anh lại gọi cho tôi mười mấy cuộc điện thoại, tôi chỉ ăn một bữa cơm với người bạn bình thường mà thôi, anh có cần phản ứng lớn như vậy không?”
“Anh… Trương Thác mở miệng nhưng không nói nên lời, anh không thể không thừa nhận khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam ngồi cùng với Nam Thiên, trong lòng có hơi khó chịu, nhưng anh không tức giận vì chuyện này.
trước mặt người phụ nữ này, dường như Trương Thác đã quên thân phận Quân Vương vừa giậm chân đã khiến thế giới ngầm rung chuyển ba lần của mình, chỉ cảm thấy mình là một người bình thường mà thôi.