Con Rể Quyền Quý

Chương 1853




Chương 1853:

Trong lòng Trương Thác run lên, nói với Đông Phương Vân Khởi: “Bên Đông Hòa có người không?”

Với sự thù hận của Mại Lạc đối với Trương Thác bây giờ, nếu thật sự để Mại Lạc đến gần Lâm Ngữ Lam, như vậy Lâm Ngữ Lam nhất định không thể sống.

Đông Phương Vân Khởi tỏ vẻ đã hiểu: “Bây giờ tôi lập tức sắp xếp”

“Đi thôi, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút, nửa tháng nay ngay cả tắm cũng không được tắm, Leo vừa mới đưa tin đến, ông ta vừa mới tiếp tục cho người truy tìm hành tung của Mại Lạc, một khi có tin tức trước tiên sẽ nói cho chúng ta biết, bây giờ Mại Lạc đã bị mất một cánh tay, muốn không gây ra động tĩnh rất khó.’ Deondre đi đến một khách sạn gần bọn họ nhất.

Vừa mới bước vào khách sạn, ba người còn chưa kịp ngồi xuống ghế sô pha, Deondre đột nhiên chạy ra khỏi khách sạn: “Nhanh lên! Vừa mới nhận được tin, quả nhiên Mại Lạc đã có sắp xếp, ông ta ngồi máy bay tư nhân bay đến Đông Hòa trong đêm! Mấy ngày nay những việc làm của ông ta chẳng qua là chờ máy bay tư nhân để tiến vào Đông Hòa mà thôi”

“Nhanh, đi Đông Hòa!”

Vào lúc này Đông Hòa là mười giờ sáng.

Phòng khách Tiêu thị.

Chú ba của Tiêu Dương Thần và Mục Nguyên Minh đang ngồi trước bàn.

Chú ba của Tiêu Dương Thần cầm lên một chén trà, nhẹ nhàng thổi: “Nhận được tin tức, hai mươi ngày trước tên họ Trương kia có xuất hiện ở đảo Quang Minh thí luyện ma quỷ, sau đó biến mất, trong thời gian hai mươi ngày này anh ta có thăm dò tin tức về vợ của anh ta, những vẫn chưa thấy đến, chẳng lẽ anh ta biết rõ chúng ta đang chờ ở đây sao?”

“Ha ha” Mục Nguyên Minh mỉm cười, không thèm để tâm nói: “Cho dù anh ta biết thì như thế nào, chỉ cần người phụ nữ họ Lâm kia vẫn ở đây, anh ta nhất định sẽ đến, chúng ta đã cho nhà họ Trương đủ thời gian điều tra, tôi nghĩ việc kế tiếp cũng nên tiến hành rồi, tôi cũng không tin, tên họ Trương kia không vội một chút nào.”

“Không sai.” Chú ba của Tiêu Dương Thần gật đầu: “Bây giờ chuyện đính hôn đã truyền đi một thời gian dài như vậy Thần nhà tôi từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, người làm chú ba như tôi cũng nên vì nó chuẩn bị một hôn sự thật tốt, vậy quyết định ba ngày sau đi, ba ngày sau Thần sẽ lấy Tiêu Mễ Thanh làm vợ, về phần con bé họ Lâm kia coi như làm của hồi môn cho Tiêu Mễ Thanh cùng gả vào Tiêu thị”

“Như vậy cũng tốt, ha ha ha” Mục Nguyên Minh cười lớn một tiếng: “Tin tức này nhanh chóng sẽ được truyền đi thôi!”

Trong một khách sạn ở Tây Đô.

Lâm Ngữ Lam và Tiêu Mễ Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, đối diện Lâm Ngữ Lam còn có một người tên là Tô Bửu, đang giữ chức tộc trưởng Tô thị, nguyện trung thành với Lâm Ngữ Lam.

“Cô Lâm, bây giờ Tiêu thị và Mục thị cùng chung một mục đích, đem cô và cô Mễ Thanh làm mồi nhử dẫn Trương tiên sinh vào cục diện, mặc dù Tô thị chúng tôi là một trong các thị tộc, nhưng trước kia bị tổn thất quá lớn, hoàn toàn không có cách nào có thể đấu lại Mục thị, theo tin tức truyền đến, lúc này Mục thị đã chuẩn bị ít nhất ba cường giả giai đoạn đầu, ba người này đã gần như tương đương với sức mạnh của Tô thị chúng tôi, lần này thật sự rất khó khăn” Vẻ mặt Tô Bửu hơi khó xử.

Lâm Ngữ Lam cũng nhíu lông mày, cô đã bị nhốt ở đây trong thời gian quá dài, gần như đã nửa năm không thể liên lạc với anh Trương, cô biết rõ, nhất định Trương Thác có việc vô cùng quan trọng không thể không đi, nếu không anh nhất định sẽ liên lạc, có thể đã sớm thăm dò được cô đang ở đâu.

“Bây giờ thái độ của Chúc thị như thế nào?” Lâm Ngữ Lam hỏi.

Tô Bửu trả lời: “Tộc trưởng Chúc thị là Chúc Viễn Nguyên, anh ta vốn là một tên thư sinh, sau khi tiếp nhận chủ vị nhà họ Chúc thì ở ẩn không xuất hiện, tôi đi tìm anh ta, anh ta nói nghe theo ý của anh Trương, nhưng bây giờ căn bản là không thể liên lạc được với anh Trương!”

“Mặc kệ…” Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam lộ ra ánh mắt tàn nhẫn: “Tiêu thị và Mục thị muốn điều khiển chồng tôi, lần này dù cho phải trả giá lớn như thế nào cũng tuyệt đối không thể để bọn chúng có thể thực hiện được, cậu đi ra ngoài chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ cần chồng tôi xuất hiện, sẽ cùng anh ấy đến đây, còn về Chúc thị, tạm thời mặc kệ đi, tên Chúc Viễn Nguyên kia lòng dạ khó đoán, không phải vạn bất đắc dĩ anh ta sẽ không phải là lựa chọn của chọn của chúng tal”

“Đã hiểu!”