Con Rể Quyền Quý

Chương 182: Tra Tấn Đến Từ Ninh Nhật Chu






Chín giờ rưỡi sáng, ngoài văn phòng của Bộ trưởng Bộ An ninh ra, văn phòng của rất nhiều nhân viên quan trọng cũng có một người ngồi đó, để lại một tấm thẻ đen có mặt nạ răng nanh.
Mười giờ sáng, vô số trực thăng cất cánh từ thủ đô đi đến cùng một điểm, tỉnh Ninh.
Trên mỗi chiếc trực thăng đều là nhân vật quyền thế ngút trời, lúc này trong lòng bọn họ đều rất bất an.

Tuy người vừa đến văn phòng mình không hề nói rõ quân khu tỉnh Ninh cố ý vu oan ai, hãm hại ai, nhưng có thể khiến nhiều người trực tiếp tìm tới như thế, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Thành phố Ngân Châu.
Mười giờ sáng.
Ninh Nhất Chu ngáp một cái, đầy người mẫu còn đang ngủ say bên cạnh ra, nhìn bầu trời sáng trưng, mặc quần áo vào đi nhanh về phía quân khu.
Tải Thượng Thuỷ Hương.
Hai mắt Lâm Ngữ Lam đỏ bừng, quầng thâm rất đậm, cô ngồi trên sofa cả một buổi tối.


Lúc tám giờ sáng, cô bắt đầu gọi điện thoại, suốt hai tiếng này, cô liên lạc với tất cả người có tiếng nói bên cạnh mình.

Một vài người vốn tràn đầy tự tin, sau khi trò chuyện với quân khu tỉnh Ninh đều nói với Lâm Ngữ Lam rằng bọn họ cũng hết cách.
Bây giờ, Lâm Ngữ Lam gần như tìm một lượt các quan hệ có thể sử dụng, nhưng kết quả rất không như ý, không có một ai giúp được cả.
Có người nói với Lâm Ngữ Lam thế này: “Chủ tịch Lâm, lần này người của cô đã đắc tội nhân vật lớn rồi, ở tỉnh Ninh này không ai có thể giúp được đâu!”
Mái tóc Lâm Ngữ Lam rối loạn, không có chút hình tượng nào, quần áo trên người vì ngồi cả đêm mà nhăn nhúm hết.

Khuôn mặt cô tiều tuỵ, hai mắt ố vàng nhìn chằm chằm điện thoại, liên tục quét nhìn số điện thoại trong danh bạ.
Cuối cùng, Lâm Ngữ Lam nhìn vào một số điện thoại, ghi chú trên đó là, Nam Thiên.
Lâm Ngữ Lam từ từ thở ra một hơi khí đục, gọi điện thoại đi, chỉ mấy giây đã có người nghe máy.

“A lộ, Ngữ Lam.”
“Nam Thiên, anh có thể giúp tôi không?” Giọng nói của Lâm Ngữ Lam không còn tự tin lúc trước nữa, bây giờ cô chẳng khác nào một cô gái nhỏ, cực kỳ bất lực.

“Sao thế?” Nam Thiên hỏi trong điện thoại.

“Ông xã tôi, xảy ra chuyện rồi…
Ninh Nhất Chu dẫn người đi tới quân khu tỉnh Ninh, đứng trước phòng tạm giam, trên mặt nở nụ cười khẩy.
Trưởng khoa Lý chờ đợi trước cửa, sau khi nhìn thấy Ninh Nhất Chu thì gọi một tiếng cậu Ninh.
Ninh Nhất Chu nhìn phòng tạm giam, hỏi: “Vẫn nhốt ở bên trong à?”
“Đúng.” Trưởng khoa Lý gật đầu: “Đã mười hai tiếng nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, có lẽ người này đã phát điện luôn rồi.”
Phòng tạm giam này không phải dùng để xử phạt người khác mà là để huấn luyện, lúc một vài tinh anh tiến hành huấn luyện tâm lý sẽ bị nhốt ở đây.


Loại huấn luyện này, tinh anh có tố chất tâm lý tốt nhất đến giờ trên ghi chép là ba tiếng lẻ tám phút.

Theo những người từng ở bên trong nói, hoàn cảnh đem lại cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt và không có chút ánh sáng rất dễ ép người ta phát điên, sụp đổi
Mười hai tiếng, cho dù là tinh anh trong tình anh cũng không chịu được.
Ninh Nhất Chu phất tay ra hiệu cho Trưởng khoa Lý mở cửa ra.
Trưởng khoa Lý gật đầu, khi cửa phòng tạm giam mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào, bọn họ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang đứng bên trong, mãi không nhúc nhích.
Ninh Nhất Chu thấy thế càng cười tươi hơn, anh ta muốn tra tấn Trương Thác, để Trương
Thác đau khổ, để Trương Thác hối hận, để cho dù Trương Thác muốn chết cũng là một hy vọng xa vời.

Một đứa ở rể nhà họ Lâm mà thôi, anh lấy cái gì kiêu ngạo với tôi, anh có vốn để kiêu ngạo với tôi sao? Anh là thứ gì chứ? Ở tỉnh Ninh, trước giờ chẳng có ai dám ngỗ nghịch với Ninh Nhất Chu này cả, trước giờ đều chưa từng có!
Ninh Nhất Chu ra hiệu tới cửa phòng tạm giam, Trưởng khoa Lý lập tức đi vào kéo Trương Thác ra ngoài.
Sắc mặt Trương Thác rất bình tĩnh, lúc ánh nắng chiếu lên mặt anh, anh còn không thèm chớp mắt một cái.
Nhìn thấy Trương Thác như vậy, Ninh Nhất Chu càng vui vẻ hơn, anh ta chắc chắn người này đã hoàn toàn chết lặng rồi.
Nhưng chỉ tra tấn Trương Thác như thế, Ninh Nhất Chu cũng không hả giận, anh ta còn có thủ đoạn khác nữa.

Ninh Nhất Chu đã không yêu thích chuyện tra tấn thân thể một người từ lâu rồi, cái anh ta muốn là huỷ hoại một người trên cả tâm lý và tinh thần.
Ninh Nhất Chu hung ác nói: “Đưa đến phòng thẩm vấn, tôi muốn đêm nay anh ta phải nghe lời quỳ gối trước mặt mình như một con chó!”
“Đã hiểu.” Trưởng khoa Lý gật đầu, kéo áo Trương Thác đến phòng thẩm vấn, dù bị như thể anh cũng không hề phản kháng.
Ninh Nhất Chu cho rằng Trương Thác đã ngu người rồi, nhưng anh ta không biết bây giờ Trương Thác chẳng có cảm giác gì cả.

Anh từng ở trong hoàn cảnh còn khủng bố hơn phòng thẩm vấn này nhiều, từng một mình làm bạn với yên tĩnh suốt cả tháng, nhưng tâm lý vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Có một nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới đã làm hướng dẫn tâm lý cho Trương Thác, cuối cùng cho ra một kết luận là chuyện gì trên thế giới cũng không thể vượt qua giới hạn chịu đựng của người đàn ông này, trên phòng tuyến tâm lý của anh chỉ có một điểm uy hiếp mà thôi.

Phòng thẩm vấn là một căn phòng khắp nơi đều có thuỷ tinh, loại thuỷ tinh này có thể khúc xạ ánh sáng, trên trần có tổng cộng tám bóng đèn ánh sáng mạnh.

Nhiệt độ màu của loại đèn ánh sáng mạnh này có thể lên đến 6000K, khi nó mở đến lớn nhất một bóng đèn ánh sáng mạnh có thể châm lửa cho một điếu thuốc.
Lúc tám bóng đèn đều mở, lại thông qua khúc xạ thuỷ tinh, nhiệt độ của căn phòng có thể đạt đến mức rất cao.

Hơn nữa ánh sáng này còn đáng sợ hơn nhìn thẳng vào mặt trời ở sa mạc mùa hè, dù nhằm mắt lại cũng sẽ cảm thấy mắt đau nhức.
Dưới tám bóng đèn ánh sáng mạnh có một cái ghế thẩm vấn, khi người bị trói lên ghế có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Ghế thẩm vấn nằm ở điểm tụ quang của tâm bóng đèn ánh sáng mạnh, ngồi ở đó chẳng khác gì bị nướng trong lò cả.
Nhưng khác biệt lớn nhất ở chỗ lò nướng có thể nhanh chóng khiến người ta chết đi vì nhiệt độ vô cùng nóng, còn ở đây, là từ từ tra tấn một người.
Loại phòng thẩm vấn này là dùng để đối phó với gián điệp và hạng người cực kỳ hung ác, cho dù phạm tội nghiêm trọng bình thường cũng sẽ không sử dụng cách này.
Trương Thác đã bị Trưởng khoa Lý dẫn vào trói trên ghế thẩm vấn, tay chân buộc chặt, không thể giãy giụa.
Ninh Nhất Chu đứng ngoài phòng thẩm vấn, xuyên qua kính thuỷ tinh nhìn tình hình bên trong, miệng anh ta khẽ mở, ra lệnh: “Bật đèn”
Một bóng đèn ánh sáng mạnh trên đỉnh đầu Trương Thác đột nhiên sáng lên, độ sáng kia cho dù cách một lớp kính thuỷ tinh cũng khiến Ninh Nhất Chu Vô thức nhắm mắt lại, qua khúc xạ của mấy mặt thuỷ tinh, cả phòng thẩm vấn sáng như ban ngày, khiến người ta chỉ nhìn đã thấy khó chịu.
Ninh Nhất Chu vốn cho rằng đèn vừa mở, Trương Thác bị trói trên ghế sẽ kêu la.

Nhưng anh ta phát hiện Trương Thác vẫn y như khúc gỗ, chỉ nhắm mắt ngồi yên ở đó.
Cảnh này khiến tâm trạng Ninh Nhất Chu khó chịu, quát: “Mở thêm một bóng nữa!”