Con Rể Quyền Quý

Chương 1802




Chương 1802:

Vẻ mặt Đường Dực đầy vẻ ngại ngùng: “Anh biết tôi chưa bao giờ để tâm vào những chuyện này mà”

“Đi thôi” Trương Thác uống một hơi cạn sạch rượu Rum trong ly, võ vỗ bả vai Đường Dực: “Tôi dẫn cậu đi tìm một ít tùy tùng”

“Tìm tùy tùng?” Đường Dực đầy nghi hoặc đứng dậy đi theo sau Trương Thác.

Thành Thánh không lớn lắm, nếu không thì cũng sẽ có quốc hiệu quốc gia rồi Vẻ mặt Đường Dực đầy nghỉ hoặc, bám theo sau Trương Thác: “Anh, anh muốn đưa tôi đi đâu tìm tùy tùng cơ chứ!

Bố tôi vốn là giáo chủ của châu Âu. Bây giờ anh có thể tìm được người, vậy thì chắc chắn kẻ đó đã nhắm vào tôi từ lâu rồi. Đến cuối cùng chưa biết chừng là tìm tùy tùng hay là tìm kẻ địch nữa ấy chứ?”

“Con người cậu thay đổi rất tích cực, nhưng khả năng thích ứng với hoàn cảnh thì còn kém lắm” Trương Thác lắc lắc đầu: “Vậy cũng được, nếu bố cậu đã nhờ tôi bảo vệ cho cậu, thì tôi sẽ dạy bảo cậu một lần, nhớ kĩ lấy một điều, kẻ địch không chỉ dùng để đối phó, mà còn có thể dùng để lợi dụng”

“Lợi dụng sao?” Đường Dực càng nghe càng thấy mờ mịt trong lòng.

Trương Thác dân Đường Dực ra khỏi Thành Thánh, sau đó đi tới một nơi giống như một khu chợ, hai bên đường đều là quán rượu, trước cửa quán rượu còn có rất nhiều quán vỉa hè bày đủ các thế loại đồ chơi kì quái.

Trương Thác hỏi: “Biết đây là đâu không?”

Đường Dực gật đầu: “Chợ quỷ”

Về gốc gác của chợ quỷ thì ban đầu đây là một dãy bán đồ chơi văn hóa, đồ ở đây vàng thau lẫn lộn, lại còn có lai lịch bất chính, cũng có những vật phẩm hiếm quý, lại cũng có hàng giả lòe người. Một khi đã mua bán thì không có khái niệm đổi trả, nên người ta gọi là chợ quỷ.

Lâu dần, chợ quỷ ở nhiều nơi đều phát triển rầm rộ, giống như đại hội bầu chọn của hội Thần Ẩn, cũng sớm có người tạo ra chợ quỷ.

Người đến chợ quỷ đều tin rằng mình có một đôi mắt tinh tường, có thể bới được ngọc trong đống rác.

Ở chợ quỷ thì cái gì cũng bán, thậm chí Trương Thác còn cảm nhận được cả khí tức của linh thạch ở bên trong chợ quỷ.

Bất kể là phe thế lực nào thì linh thạch chắc chắn đều được coi là đồng tiền mạnh. Lúc trước Thần Phạt Sử của hội Thần Ẩn là Chu Lộc Lam cũng bởi vì linh thạch mà thẳng tay đánh Trương Thác xuống mười tám tầng địa ngục, điều này đã cho thấy linh thạch quan trọng đến nhường nào.

Trong mắt những kẻ luyện khí thì linh thạch chính là cội nguồn của sức mạnh to lớn.

Đương nhiên, không phải tất cả những người luyện khí đều muốn có sức mạnh to lớn vô hạn, có một số người sau khi phát hiện ra năng khiếu của bạn thân có hạn thì sẽ lén lút lấy linh thạch ra bán.

Suy cho cùng, nếu như linh thạch bị một thế lực lớn nhìn trúng, nếu thế lực đó dễ nói chuyện thì còn đỡ, chẳng may khó thương lượng, thì đừng nói là ở thế giới của người luyện khí, mà ngay cả trong thế giới ngầm thì việc cướp của giết người cũng là chuyện gặp như cơm bữa. Chuyện ép mua ép bán thấy mãi cũng thành quen cả rồi.

Cho nên muốn bán được giá hời thì chợ quỷ chính là lựa chọn lý tưởng.

Đương nhiên đã có linh thạch thật thì cũng sẽ có linh thạch giả. Trương Thác và Đường Dực vừa đi đến nơi thấy một người vì mua phải linh thạch giả mà liều mạng với kẻ khác, những người xung quanh cũng chỉ xem trò vui mà thôi, chẳng ai thèm quan tâm cả. Đến chợ quỷ, nếu như anh không có mắt nhìn thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình mà thôi.

“Anh ơi, chúng ta tới đây làm gì?” Đường Dực không nhịn được mà hỏi.

“Xem người đó là ai kìa” Trương Thác đưa tay chỉ vào một người thanh niên, phía sau anh ta có năm, sáu người đi theo, dáng vẻ nghênh ngang đi lại bên trong chợ quỷ cứ như vua chúa đang đi tuần vậy.

Đường Dực hơi nhướng mày lên: “Butler 2 Người của Giả Sâm đây mà”

“Đúng” Trương Thác mở miệng nói: “Theo tin tức mà tôi hỏi thăm được thì trong cuộc bình chọn ngày mai, Butler sẽ lấy thân phận tùy tùng của Giả Sâm lên sân đấy. Giả Sâm là người chú trọng chất lượng hơn số lượng, hơn nữa còn cực kì đa nghỉ.

Tuy luật của cuộc bình chọn này là số lượng tùy tùng không được vượt quá mười người, nhưng Giả Sâm lại chỉ có tổng cộng sáu người mà thôi, hơn nữa hắn ta lại rất tin tưởng vào thực lực của sáu tùy tùng này của mình. Nói thật là tùy tùng của hắn ta đúng là giỏi hơn những người khác thật, nhưng nếu thiếu một người thì đối với hắn ta mà nói cũng là tổn thất không thể chịu đựng nổi đâu”

Ánh sáng trong mắt Đường Dực lóe lên: “Em hiểu rồi, anh muốn trừ khử Butler từ sớm để anh ta không tham gia được cuộc bình chọn ngày mai đúng không?”

Trương Thác búng tay một cái: “Cậu chỉ đoán đúng một điểm thôi, đi theo tôi”