Con Rể Quyền Quý

Chương 1788




Chương 1788:

Ngay khi giọng nói của nhân viên trao đổi vừa dứt, lập tức có một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Một kẻ đâm lưỡi dao sắc nhọn vào trái tim của người bạn đồng hành của mình và lấy đi những vật dụng thuộc về người đó.

Dưới chân núi ở vị trí trung tâm của hòn đảo, cả người Tổ Lâm run rẩy bước xuống, mỗi một nhân viên trao đổi vật tư đều yêu cầu anh ta quỳ xuống, chỉ cần Tổ Lâm chịu quỳ thì đều có thể dễ dàng lấy được vật tư. Đối với người khác mà nói thì đây là một chuyện thật dễ dàng mà không cần phải do dự.

Nhưng đối với cậu ta mà nói lại hoàn toàn không thể thực hiện được.

“Cầm lấy, đây là thứ tôi vừa mới trao đổi được” Châu Ninh đi theo Tổ Lâm rồi đưa một miếng màn thầu trắng mềm cùng với một chai nước khoáng cho cậu ta.

Nhưng Tổ Lâm chỉ liếc nhìn một chút, sau đó từ chối: “Tôi sẽ dựa vào bản thân mình”

“Tôi kêu anh cầm thì anh cứ cầm đi!” Châu Ninh dùng sức nhét những thứ đó vào trong lòng của Tổ Lâm.

“Tôi đã nói rồi tôi không…” Sắc mặt của Tổ Lâm bắt đầu trở nên dữ dăn hơn đôi chút.

“Anh cho rằng tôi thua kém cô ấy sao?” Châu Ninh đột nhiên ôm má Tổ Lâm rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Lúc đầu anh không có gì cả, là cô ấy nuôi anh học cao học. Anh yên tâm chấp nhận vì trong lòng luôn tin rằng sau này mình có thể cho cô ấy một cuộc sống mà cô ấy mị nhưng cuối cùng người từ bỏ không phải anh mà là cô ấy. Bây giờ tôi đặt cược tất cả vào anh, tôi có thể cho anh những gì anh muốn, cũng luôn chờ đợi cho đến khi anh thật sự trở nên mạnh mẽ, nhưng tại sao anh lại không nguyện ý chấp nhận tôi?”

“Hai chuyện này không giống nhau” Vẻ mặt dữ dẫn của Tổ Lâm dần dịu đi, sau đó anh ta lắc đầu: “Cô không phải là cô ấy, hai người hoàn toàn khác nhau.”

“Đúng vậy, tôi không phải là cô ấy mà còn xuất sắc hơn cả cô ấy!” Trên người Châu Ninh toát ra sự tự tin mãnh liệt: “Tôi hiểu rõ về anh hơn cô ấy và hoàn toàn tin rằng nhất định một ngày nào đó anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh nhưng cô ấy lại không thể, bất cứ ai chắn trước mặt anh thì tôi sẽ giết chết người đó giúp anh, còn cô ấy chỉ có thể chờ đợi để anh tự mình mạnh mẽ hơn, người duy nhất có thể ở bên anh chỉ có tôi mà thôi.”

“Cô…” Tổ Lâm mở miệng.

“Mau ăn đi, bên cạnh còn mấy con tôm tép muốn lấy đầu anh đổi vật tư kìa” Châu Ninh khế mỉm cười, sau khi thả lỏng hai tay cô ta nhìn sang bên cạnh.

Ba người lén theo đuôi Tổ Lâm, chờ đợi tấn công bất ngờ chợt cảm thấy ớn lạnh.

Trong căn phòng Suite sang trọng của một khách sạn năm sao ở Tây Đô, Đông Hòa.

Mễ Thanh và Lâm Ngữ Lam đang ngồi nhìn nhau.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam gặp Mễ Thanh kể từ khi rời khỏi nước Pháp. Vào đêm tạm biệt, cô đã đích thân đưa Trương Thác và Mễ Thanh vào chung phòng ở khách sạn.

So với trước đây, giờ Mễ Thanh đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Ngữ Lam, tớ rất cảm ơn vì lần này cậu có thể đến” Đọc full trên app truyệnhola nhé!

“Với quan hệ nhiều năm của chúng ta, cậu còn nói cảm ơn với tớ hả?” Lâm Ngữ Lam mỉm cười: “Hơn nữa, không nói tới quan hệ của hai ta, nếu Trương Thác biết tớ thờ ơ khi cậu xảy ra chuyện, anh ấy chắc chắn sẽ trách tớ. Bất kể nói từ khía cạnh nào, tớ cũng không thể trơ mắt để chuyện này diễn ra được”

Mễ Thanh lắc đầu: “Ngữ Lam, lúc trước tớ cho rằng việc này chỉ đơn giản là nhà họ Tiêu ép cưới thôi, nhưng tớ nhận ra mình đã sai rồi, cực kỳ sai. Lân này có người muốn mượn cơ hội này để đối phó Trương Thác, đợi khi tớ phản ứng lại, định nói với bố tớ thì đã muộn rồi. Cậu cũng biết, tớ ở đây…”

Khi nói tới đây, Mẽ Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng Suite này cực kỳ sang trọng, chi phí cho một đêm ở mức giá trên trời là ba trăm sáu mươi triệu, đây là một cái giá mà rất nhiều người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ: “Tuy tớ sống ở đây nhưng quyền tự do thân thể hoàn toàn bị hạn chế, thậm chí đến cả điện thoại cũng không được sử dụng, nhân viên phục vụ trong khách sạn đều là người của nhà họ Tiêu, tớ muốn liên lạc với bên ngoài cũng rất khó”

“Ừm, tớ biết mà” Lâm Ngữ Lam gật đầu, khi vào phòng của Mễ Thanh, công cụ liên lạc trên người cô cũng đã bị thu lại.

“Ngữ Lam, nước lần này quá sâu” Mễ Thanh nắm lấy hai tay Lâm Ngữ Lam: “Lần này tớ không nên kéo các cậu xuống nước”

Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu: “Mễ Thanh, hình như cậu đã làm sai một việc đấy?”

“Gì cơ?” Mẽ Thanh ngẩn người.

Lâm Ngữ Lam cười đáp: “Đây không phải cậu kéo tớ xuống nước, mà là tớ tự nguyện xuống nước, cậu là bạn thân nhất của tớ mà. Yên tâm đi, tớ đã thông báo cho người của Tô Thị, họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi”