Con Rể Quyền Quý

Chương 1773




Chương 1773:

Dựa vào thực lực mà nói thì trong cuộc huấn luyện ma quỷ này Đường Dực chính là một acc lớn max cấp, mà những người còn lại, cùng lắm chỉ mới lò dò đi ra khỏi thôn Tân thủ mà thôi, bọn họ hoàn toàn không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho Đường Dực khi hai bên giáp mặt cả.

Sau khi Đường Dực vung tay đánh ra, kẻ đánh lén kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đụng ngã một thân cây lớn, sau đó mới ngừng lại được.

Lúc này, Đường Dực và cô gái mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của kẻ đánh lén kia, vừa nhìn một cái, đôi con ngươi của cô gái trẻ kia đã co rụt lại, cô ta có ấn tượng với người này, trong mấy ngàn người tham gia huấn luyện thì thực lực của người này tuyệt đối có thể xếp vào top một trăm, trong thế giới ngâm này cũng coi như là tiếng tăm lừng lẫy, ấy vậy mà bây giờ lại dễ dàng bị người ta đánh cho bị thương nặng tới mức này.

Cô gái vốn dĩ định đánh lén Đường Dực để cướp đoạt vật tư, lúc này cũng phải thu hồi ý tưởng này lại ngay tức khắc. Cô ta khẳng định rằng nếu dám chơi trò đánh lén trước mặt cao thủ cỡ này thì người chết trước tiên sẽ là chính bản thân cô ta!

Đường Dực hừ lạnh một tiếng, tiện tay nhặt lên một nhánh cây, cổ tay vung lên một cái, nhánh cây này tựa như một viên đạn lao vút tới cắm xuyên qua đầu kẻ đánh lén kia.

Đường Dực nhớ rõ người này, thuộc về nhóm người mang vũ khí lên đảo, trên người chẳng có vật tư gì cả.

Về phần vũ khí, Đường Dực không cần. Bởi vì, khí của cậu †a chính là vũ khí tốt nhất rồi.

“Được rồi, cô bị rắn độc cắn, tốt nhất đừng cử động lung tung, làm vậy sẽ đẩy nhanh tốc độ lan tràn của độc tố trong cơ thể” Sau khi bôi thuốc cho cô gái, Đường Dực đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Cái kia…”

Cô gái gọi Đường Dực lại, trong đôi mắt to ngập tràn vẻ đáng thương nhìn chằm chăm vào cậu ta và hỏi: “Anh ơi, cảm ơn anh đã cứu em, anh có thể cho em biết tên của anh không ạ”

“Tôi tên là…”

Đường Dực đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy cô gái nhảy dựng lên và lao về phía mình.

Trong vô thức, Đường Dực đã ngưng tụ khí của mình lại rồi.

“Cẩn thận!” Cô gái hoảng hốt hét lên Đường Dực.

Đường Dực trơ mắt nhìn một con rắn độc leo xuống từ trên nhánh cây và căn vào cổ của cô gái, nếu không phải cô gái này đột nhiên chắn trước mặt mình thì mục tiêu của con rắn độc này chính là mình rồi!

Anh lao tới trước mặt cô gái giơ tay lên nắm lấy thân con rắn và kéo nó ra, để lộ vết cắn khủng khiếp ngay trên cần cổ trắng nõn.

“Ngu ngốc!” Đường Dực chửi một tiếng, con rắn độc này vốn dĩ chẳng thể gây ra tổn thương gì cho hẳn cả, nhưng đối với cô gái này mà nói thì đây chính là một vết thương trí mạng.

Trương Thác nhìn lướt qua xe tuần tra đứng ngoài công trường, hỏi: “Bên trong sao rồi Đội trưởng Vi cẩn thận nhìn đằng sau, sau đó nhẹ nhàng chỉ lên đầu mình: “Anh Trương, chuyện lần này anh đừng trách tôi. Đều là người ở trên”

“Ở trên?” Trương Thác cau mày.

Đội trưởng Vi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy anh Trương. Tôi mới nghe thấy cô Lâm xảy ra chuyện thì lập tức dẫn người chạy tới, nhưng cấp trên chuyên môn gọi điện cho tôi, kêu tôi đừng xử lý chuyện này, chỉ cần ngăn cản người thường tiếp cận là được. Anh Tưởng cũng biết rồi đấy, tôi…”

“Được, tôi biết rĩ đây: “Trương Thác gật đầu: “Tôi vào trước Đội trưởng Vi vội vàng lùi về sau một bước, nhường ra một con đường.

Chung quanh công trường đã được vách nhôm che kín, khi Trương Thác tiến vào cửa công trường thì lập tức thấy người tụ tập ở công trường. Những người này tính tổng cộng hơn hai trăm người. Khi vừa thấy họ, Trương Thác liền hiểu tại sao đội tuần tra không quản được chuyện này, bên trên còn chuyên môn gọi điện cho đội trưởng Vi.

Trong đám người đang đánh nhau này, người dẫn đầu chính là Bạch Bào Khách. Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam, Mễ Thanh và Tô Vân Cẩm, Tô Linh Tử đang bị mấy người nước ngoài bao vây, vẻ mặt hùng hổ, đối chọi gay gắt với người của Bạch Bào Khách. Thư ký Lý nôn nóng đứng một bên, liên tục phất tay với mình. Trương Thác gật đầu với thư ký Lý rồi bước tới.

Trong đám đông có người thấy Trương Thác, cố ý tiến lên một bước chặn đường Trương Thác. Đây là người tối hôm trước mới bị Trương Thác chèn ép. Trương Thác không rảnh phản ứng những người này, sải bước vượt qua, tiếp tục đi về phía Lâm Ngữ Lam. Người chặn đường Trương Thác thấy Trương Thác đi vượt qua thì lập tức nở nụ cười đắc ý.