Con Rể Quyền Quý

Chương 1770




Chương 1770:

Không biết bây giờ Trương Thác đã mạnh mẽ hơn năm năm trước bao nhiêu cấp bậc rồi, đừng nói là người tham gia huấn luyện lần này cho dù là nửa năm trước anh cũng có tự tin giết chết anh ta bằng một đòn trí mạng.

Trương Thác còn nhớ rất rõ người đàn ông chỉ với một tay có thể bắn bay mình lúc trước ở trên đảo Quang Minh.

“Không biết bây giờ mình và anh ta ai mạnh hơn ai nhỉ”

Trương Thác lẩm bẩm một tiếng rồi tiếp tục đi vào sâu trong thung lũng.

Cuối thung lũng, Hàn Như Ôn và đám thành viên Sát Đao đã đi ra khỏi thung lũng rồi. Lần này Sát Đao có tổng cộng tám người tới tham gia lần huấn luyện ma quỷ . Có thể thấy rõ rằng trong một kilomet nay có vẻ như bọn họ cũng không được thoải mái lắm. Trên người từng người ít nhiều cũng có một vài những vết thương. Sau lưng thành viên Sát Đao bị thương được quấn băng gạc lại mới miễn cưỡng cầm được máu. Vừa mới lên đảo mà đã bị thương như thế này rồi. Không thể nghỉ ngờ gì nữa, anh ta sẽ khó mà trụ nổi ở đây trong vòng ba tháng tiếp theo.

Trên boong thuyền, lúc đám người Hàn Như Ôn bắt đầu tiến hành phân chia vật tư cũng không phải chỉ có một mình Trương Thác nhìn thấy được.

Nếu như là ở bên trong thể chế thì cách làm của đám người Hàn Như Ôn này tuyệt đối sẽ là không có một chút tỳ vết nào cả, thế nhưng nếu dùng trong thế giới dưới lòng đất thì cách làm của đám người Hàn Như Ôn chính là cách làm của những kẻ gà mờ không biết gì cả.

Một đám gà mờ như thế tất nhiên sẽ được người ta chú ý đến rồi. Trong thung lũng cũng chính là nơi phục kích tốt nhất.

Trong một kilomet ngắn ngủi tám người của Sát Đao gặp phải hai lần phục kích. Tuy chiến đấu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh thế nhưng mỗi một lần như thế đều vô cùng nguy hiểm.

Dù sao thì đang ở chỗ này người ta sẽ không hề nương tay đâu. Mục tiêu của người đánh lén chỉ có một đó chính là giết chết người trước mặt mình.

Sau khi rời khỏi thung lũng thì đám người Hàn Như Ôn gặp được một cái ngã ba, tạo điều kiện để bọn họ đưa ra lựa chọn.

Đây là một ngã ba đường. Hướng thẳng về phía trước, hai bên vẫn là vách núi đứng vững nhưng vẫn là một cái thung lung không nhìn thấy cuối đâu cả. Mà ở phía bên trái chính là một rừng cây rậm rạp, như ẩn như hiện ở trong màn sương mù dày đặc hơi có một chút cảm giác là rừng cây nhiệt đới. Còn rối rẽ bên phải chính là một vùng đồng bằng bằng phẳng nhưng mà sương mù dày đặc không biết trên đó có những thứ gì.

Một cái ngã ba đường đơn giản thôi cũng khiến cho người †a khó có thể đưa ra được lựa chọn như thế, cho dù là đồng bằng, rừng cây hay thung lũng thì bọn họ cũng đều phải đối mặt với mức độ nguy hiểm không giống nhau.

Bảy thành viên của Sát Đao đều đưa mắt nhìn chăm chăm Hàn Như Ôn.

Thành viên của Sát Đao lần này tới đây tổng cộng có bảy nam và một nữ. Hàn Như Ôn là người con gái duy nhất ở đây cho nên cô đã đảm nhận vai trò đội trưởng.

“Đội trưởng Hàn, bây giờ chúng ta chọn hướng nào đây”

Hàn Như Ôn đưa mắt nhìn ba lối rẽ này, dáng vẻ vô cùng trầm tư rồi lên tiếng: “Các anh phân tích một chút đi”

“Tôi cho rằng rừng cây sẽ tốt hơn cả” Một người lên tiếng nói: “Lúc ở trên thuyền tôi đã quan sát những người tới tham dự huấn luyện lần này rồi, không thể không nói rằng thực lực cá nhân của bọn họ quả thật đều thuộc dạng cấp bậc hàng đầu nhưng bọn họ cũng không được trải qua huấn luyện bài bản, khả năng trinh sát và phản trinh sát của chúng ta tốt hơn họ rất nhiều. Ở trong rừng rậm chúng ta có thể phát huy ra hết được ưu điểm của bản thân mình một cách tốt hơn”

“Không cần suy nghĩ đến thung lũng đâu” Lại thêm một người lên tiếng đưa ra ý kiến của mình: “Quân số chúng ta nhiều mục tiêu lại càng lớn hơn. Ở bên trong địa hình thung lũng nếu như bị phục kích thì khó mà bảo vệ chu toàn được tất cả. Cứ lấy chuyện vừa rồi ra làm ví dụ đi, người phục kích chúng ta tuy thực lực hợp lại không bằng chúng ta nhưng chẳng phải vẫn khiến chúng ta chật vật thành dáng vẻ như bây giờ đấy thôi”

“Chúng ta có thể xem xét đến đồng bằng ở hướng bên phải, địa hình rộng rãi lại càng thích hợp với phạm vi chiến đấu lớn hơn, chúng ta cũng chiếm được ưu thế về mặt này”

“Tôi cũng nghĩ rằng đồng bằng ở bên phải khả quan hơn một chút, sương mù trên hòn đảo này quá dày đặc tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, bên trong rừng cây ưu thế của chúng ta cũng sẽ bị hạn chế”

“Tôi cũng cảm thấy bên phải…”