Con Rể Quyền Quý

Chương 1724




Chương 1724:

Nếu Trương Thác không nhắc đến thì Đường Dực quả thật là chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.

“Chỉ có một khả năng!” Trương Thác vươn một ngón tay ra: “Nơi này chắc chắn có tồn tại một thứ gì đó khiến những con dị thú kia sợ hãi, hơn nữa còn là ở gần đây!”

Hai chân Đường Dực bất giác run rẩy: “Anh, anh đừng dọa tôi, thứ có thể làm cho toàn bộ những con dị thú kia sợ hãi!

Chắc chắn sẽ cực kỳ kinh khủng!”

“Cậu nhớ lại con trăn khổng lồ ở bên ngoài mad xem, chúng ta chạy tới địa đạo này, cũng chính là nơi mà nó chui ra, vậy thì vì sao nó lại không dám trở về chứ, nếu như nó sợ hãi những con bá chủ ở nơi này thì tuyệt đối không thể ngay cả đuổi theo mà cũng không dám, cho nên nói, rất có thể ở trong phòng thí nghiệm này có một loại khủng bố nào đó tồn tại, chỉ là chúng ta không phát hiện ra mà thôi!” Ánh mắt Trương Thác dần dần trở nên nặng nề.

Trong mắt Đường Dực xuất hiện một tia sợ hãi: “Anh, anh đừng dọa tôi mà”

“Tôi không dọa cậu” Trương Thác đi về phía trước một bước, đột nhiên đưa một tay ra nắm lấy cổ của Đường Dực.

Sắc mặt Đường Dực biến đổi, bước chân trong nháy mắt lui về sau, nhưng tốc độ lại chậm hơn Trương Thác một bước, bị Trương Thác kẹt cổ họng.

“Nói, cậu rốt cuộc là ai?” Cánh tay của Trương Thác dùng sức, nâng Đường Dực lên.

“Anh… Tôi không phải, tôi không phải mà…” Đường Dực khó khăn mở miệng.

Trương Thác hừ lạnh một tiếng, kéo Đường Dực đi tới cửa cầu thang, sau đó phóng người, từ giữa cầu thang xoắn ốc nhảy xuống dưới, vững vàng rơi vào giữa phòng nghĩ ở lầu ba.

“Anh, thật… Thật sự không phải tôi…” Sắc mặt của Đường Dực bị nghẹn đến đỏ bừng: “Tôi…”

“Đừng nói chuyện!” Trương Thác đột nhiên quát khẽ với Đường Dực một tiếng: “Thứ kia ở ngay trong phòng thí nghiệm này, nó rất thông minh, có trí tuệ không thua kém gì con người, nhưng mà chắc hẳn là có một loại kiêng ky nào đó, ở trên người của cậu vẫn luôn tỏa ra uy thế của cảnh giới Ngự Khí để trấn áp nó, làm nó không thể ra tay với cậu, hiện tại phối hợp với tôi diễn một vở kịch, chính cậu tự mình thu liễm luồng khí cơ lại một chút, dẫn dụ cho thứ kia đi ra ngoài đây”

Đường Dực nghe Trương Thác nói như vậy, trái tim đang cực kỳ bối rối mới bình tĩnh trở lại, sau khi nháy mắt với Trương Thác, liền tiếp tục diễn: “Anh, nếu anh không tin tôi, tôi cũng không còn biện pháp nào khác, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi!”

Đường Hào rống to một tiếng, trực tiếp phất tay tránh khỏi sự trói buộc của Trương Thác, đồng thời đánh một chưởng về phía Trương Thác.

Trương Thác cũng cùng lúc phản kích, bắt đầu cùng Đường Dực chiến đấu, hai người chiến đấu vô cùng mãnh liệt, luồng khí bay tứ tung nhưng cũng không có thật sự hạ thủ.

Sau khi liên tục xuất ra mấy chục chiêu, hai người dường như đều đồng thời cho đối phương một chưởng, sau đó song song lui ra.

Đường Dực phun ra một ngụm máu tươi, khí cơ thoáng cái liền suy yếu hơn rất nhiều, với cao thủ như bọn họ mà nói, dùng khí để khiến cho một ít máu tươi phun ra cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Hai người đứng đó nhìn nhau, ai cũng không động thủ nữa, ai cũng đều có bộ dáng thở hồng hộc.

Trương Thác đỡ tường.

Đường Dực ôm ngực, nhìn qua đều là bộ dáng bị trọng thương.

Trương Thác nháy mắt với Đường Dực, Đường Dực gật đầu, hai người liền dứt khoát trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhắm hai mắt lại.

Cứ như vậy, thời gian từng phút từng giây dần dần trôi qua, giữa hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ lắng lặng ngồi ở đó.

Một cái bóng đen nhỏ bé linh hoạt xuyên vào bên trong phòng thí nghiệm, sau đó lén lút lẻn tới lầu ba, dựa vào bóng tối trên vách tường, không nhúc nhích, sau khi bóng đen này ẩn nấp trong bóng tối liền giống như cùng bóng tối hòa thành một thể, căn bản rất khó có thể phát hiện ra.

Lại qua hơn một tiếng đồng hồ nữa, bóng đen đã bắt đầu chậm rãi di chuyển, nó men theo vách tường từng chút từng chút bò lên tốc độ leo trèo nếu dùng mắt thường tuyệt đối không thể nhìn ra, bóng đen cách cánh cửa lầu ba khoảng mười cm, một giờ sau bóng đen mới di chuyển thêm khoảng tám cm.

Trương Thác và Đường Dực đều đang ngồi trên mặt đất, thỉnh thoảng Đường Dực còn phun ra một ngụm máu tươi.

Khi lần thứ hai Đường Dực phun ra một ngụm máu tươi, bóng đen đang nằm sấp trên vách tường ngoài cửa đột nhiên nổ ra toàn thân đầy lông thú, ngay sau đó nó như một tia chớp đột ngột đánh về phía Đường Dực, tốc độ kia hoàn toàn không thể nào gắn liền được với bộ dáng chậm chạp vừa nấy.