Con Rể Quyền Quý

Chương 1689




Chương 1689:

Mặt Trương Thác lộ rõ vẻ chán ghét.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác biểu lộ rõ sự ghét bỏ đến thế.

Lâm Ngữ Lam xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn của mình, tủi thân nói: “Ông xã, đây là sai sót của em, sau này em sẽ chú ý hơn”

“Chuyện này không phải lỗi của em đâu.” Trương Thác lắc đầu: “Chỉ là do chúng ta gặp phải loại người bỉ ổi, vô liêm sỉ này, không gặp thì thôi, đã gặp thì phải tránh ngay, càng nhanh càng tốt, thanh danh của bao đầu bếp tốt trên thế gian này có ngày sẽ bị bọn họ hủy hoại cả, đúng là con sâu làm rầu nồi canh”

“Ông xã à, bây giờ em ra ngoài kia báo lại với khách hàng đang đợi nhé.”

“Báo gì cơ?” Trương Thác khó hiểu hỏi lại.

“Báo để họ về trước đã, bây giờ chúng ta không thể vội vàng kiếm bừa đầu bếp đến đây được.”

“Không cần đâu, anh gọi vài người đến là được” Trương Thác cầm điện thoại gọi cho Tâm Ma dặn dò Tâm Ma chuẩn bị một đoàn đầu bếp mới. , Khi nhà hàng Tân Hoa bị Tâm Ma mua lại, tuy hệ thống quản lý cứng không có gì thay đổi những những bộ phận khác đã được thay mới từ trong ra ngoài, vậy nên chắc sẽ không thiếu những đầu bếp giỏi.

Tất cả những người phục vụ của nhà hàng Tân Hoa đều được đào tạo theo nghỉ thức hoàng gia, hơn nửa số đầu bếp đều đã từng làm trong các cơ quan cấp cao của nhiều nước trên thế giới, nửa còn lại thì cũng không tâm thường, họ đều có xuất thân từ nhà hàng cao cấp Michael, so ra không biết giỏi hơn đoàn của Đầu bếp Ngô kia bao nhiêu lần.

Trong sảnh lớn của khách sạn.

Đầu bếp Ngô đi từ nhà bếp lên, thay bộ đồ bếp đi ngồi ở giữa sảnh lớn.

“Đến đây, tìm chỗ ngồi xuống cả đi” Đầu bếp Ngô phất tay chào hỏi.

Một người quản lý khách sạn đi đến, tất nhiên là chuyện xảy ra ở nhà bếp đã đến tai những lãnh đạo cấp cao rồi.

“Đầu bếp Ngô, ông đừng làm chúng tôi khó xử, Tổng giám Lâm đã dặn vậy rồi, chúng tôi cũng chỉ biết làm theo kiếm miếng cơm ăn qua ngày mà thôi… Quản lí khó xử, vẻ mặt cầu xin.

“Sao lại khó xử? Chúng tôi đây chỉ đến để thưởng thức mỹ thực thôi, hay khách sạn các vị đã quá thừa khách thiếu đồ ăn nên muốn đuổi chúng tôi đi? Tôi muốn xem xem không có đầu bếp thì các người định phục vụ chúng tôi bằng cái gì đây?” Đầu bếp Ngô đứng dậy, cố ý nói to.

Tất cả người của phòng bếp ban nãy cùng cười vang.

Những vị khách ngồi xung quanh thấy kì lạ: Còn lại tân khách nghe kỳ quái: “Sao lại không có đầu bếp được chứ, có phải ông đang kể chuyện cười đúng không?”

“À, nếu có đầu bếp thì tốt rồi” Đầu bếp Ngô lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy thì đem thực đơn tới đây, tôi muốn xem xem đầu bếp chỗ các người tài giỏi đến mức nào”

Sau đó một vị khách khác cũng lên tiếng: “Người anh em cứ bình tĩnh, nghe nói Tổng giám đốc Lâm có mời những vị đầu bếp có chuyên môn hàng đầu tới, tôi nghĩ hương vị của món ăn sẽ không tệ đâu!”

“Vậy là tốt rồi” Đầu bếp Ngô nói: “Anh em chúng tôi khá là kén ăn, mong rằng vị Tổng giám đốc Lâm ấy sẽ không làm chúng tôi thất vọng!”

Những người làm bếp cũ cùng bật cười, vừa nãy bọn họ bị đuổi khỏi nhà bếp một cách không thương tiếc. Những vị đầu bếp ở đây đều là người có thâm niên trong ngành, muốn nếm được được mùi vị không ổn của món ăn không phải là chuyện khó.

Vì sự thay đổi nhân sự nhà bếp quá đột ngột nên thời gian lên món của khách sạn Lục Hà bị hoãn một thời gian khá dài, nhưng rất may là những vị khách đến đây hôm nay chủ yếu là để ủng hộ cổ vũ họ nên không có ai sốt ruột thúc giục cả, mọi người cùng tranh thủ trao đổi danh thiếp và làm quen với nhau trong lúc chờ.

Chỉ có Đầu bếp Ngô là liên tục lên tiếng thúc giục, đập bàn đập ghế hỏi sao còn chưa lên món.

“Cuối cùng là có định làm ăn nữa hay không đây, để khách chờ lâu như thế, chuẩn bị dẹp tiệm đi là vừa, còn khai trương làm gì nữa!”

“Đúng vậy, dẹp đi!”