Con Rể Quyền Quý

Chương 1687




Chương 1687:

Anh Tôn phụ trách khâu thu mua của bếp, anh ta vừa nghe thấy bếp chính gọi mình liền nhanh chóng lấy một xấp hoá đơn dày cộm đặt trước mặt Lâm Thuỳ Hân.

Đầu bếp Ngô mở lời: “Tổng giám đốc Lâm, có thể cô không hiểu rõ cách nấu các món ăn Quảng Đông và cách nấu nướng ở đây là hoàn toàn khác nhau, những nguyên liệu thức ăn đều phải dùng loại tươi nhất, chỉ phí nguyên liệu bốn mươi lăm triệu mỗi ngày trước đó là hoàn toàn không đủ cung ứng, dựa vào tình hình hiện giờ, chỉ phí cho mỗi ngày đã lên đến bảy mươi lăm triệu.”

Lâm Thuỳ Hân nhìn xấp hoá đơn mà anh Tôn đưa tới liền gật đầu: “Nếu như là vấn đề về chỉ phí đầu vào thì đầu bếp Ngô, ông…”

Những lời nói tiếp theo của Lâm Thuỳ Hân vẫn chưa nói xong liền bị Trương Thác gián đoạn.

“Ông thật sự hét giá quá đáng rồi, giá cả những nguyên liệu tươi sống này cao hơn gấp ba lần so với ở chợ buôn sỉ thuỷ sản”

Đây là lần đầu Đầu bếp Ngô gặp Trương Thác, ông ta khẽ nhướn mi hỏi: “Đây là ai?”

“Đây là ông xã của tôi, Trương Thác” Lâm Ngữ Lam nói.

“A, hóa ra là anh Trương” Đầu bếp Ngô gật đầu: “Anh Trương à, tôi nghe người ta đồn anh rất hiểu biết về giá cả các ăn trên thị trường”

Không giỏi đến mức giống trong lời họ nói đâu.”

Trương Thác khẽ lắc đầu: “Vì trước đây tôi đã từng làm đầu bếp một thời gian nên có hiểu biết chút ít thôi”

Thực ra, Trương Thác có một thói quen đó là đi đâu cũng quan sát rất kỹ xung quanh, như giá hải sản, giá quần áo, giá các phụ kiện vặt bán ven đường, tất cả anh đều thầm ghi nhớ lại trong đầu.

Những chỉ tiết nhỏ ấy có thể sẽ giúp ích cho sau này.

Đầu bếp Ngô nghe thấy Trương Thác bảo anh cũng đã từng là đầu bếp thì nghi ngờ nói: “Thật sao? Chẳng hay anh Trương đây làm đầu bếp ở đâu thế?”

Trương Thác cười cười nói: “Chỉ là làm chơi chơi lúc rảnh rỗi mà thôi, không có gì đáng để khoe khoang cả”

“Ha ha” Đầu bếp Ngô lạnh lùng cười: “Anh Trương à, thức ăn của vùng chúng tôi mang những nét đặc trưng riêng không giống những nơi khác, cách nấu và nguyên liệu cũng khác biệt hoàn toàn. Tất cả nguyên liệu đều phải được chọn lựa kỹ càng dựa trên những tiêu chuẩn nhất định, tôi sợ những nguyên liệu ở nơi đây sẽ không đáp ứng được.”

“Có lý” Trương Thác nhìn chăm chằm vào Đầu bếp Ngô: “Tiêu chuẩn mà ông vừa nói là tiêu chuẩn gì vậy?”

“Cái này anh không cần biết làm gì” Đầu bếp Ngô lắc đầu: “Mỗi người có một phương pháp nấu khác nhau thì sẽ có những tiêu chuẩn khác nhau, trình độ nấu nướng của tôi cũng chỉ đạt mức ăn được, tôi nghĩ anh Trương đây cũng đã từng làm đầu bếp thì cũng hiểu rõ điều này chứ nhỉ?”

Đầu bếp Ngô là bếp trưởng của phòng bếp, ông ta vẫn rất khôn khéo khi tỏ ra lịch sự với Lâm Ngữ Lam và Trương Thác, nhưng nếu để ý kĩ một chút sẽ nhận ra sự coi thường trong đó, ai đã từng làm việc ở những nơi như thế này rồi thì sẽ biết được, sảnh chính và phòng bếp thuộc sự quản lý của hai bộ phận khác nhau mà ở phòng bếp thì bếp trưởng là người có quyền nhất, cho dù là ông chủ cũng không thể can thiệp vào chuyện ở phòng bếp, nếu không bếp trưởng dẫn theo một đoàn người cùng đình công thì cũng nguy to.

“Đầu bếp Ngộ, tôi thấy, người không hiểu chính là ông đấy chứ?” Trương Thác chắp hai tay sau lưng, nhìn một vòng quanh phòng bếp: “Theo những gì mà tôi biết thì, chỉ phí cho nguyên liệu hàng ngày ở đây là khoảng ba mươi triệu, bây giờ 45 triệu mà ông còn bảo thiếu tận 30 triệu nữa, thế thì thức ngon của lạ, gan hùm mật gấu gì mới hợp ý ông đây hả, Đầu bếp Ngô?”

Đầu bếp Ngô không hài lòng liếc mắt: “Bếp này do tôi làm chủ, tôi cần thứ gì không đến lượt anh hỏi đến, nếu anh không tin tưởng tôi thì có thể đổi người khác”

“Được, vậy thì đổi thôi.” Trương Thác mỉm cười.

Đầu bếp Ngô hoảng sợ, ông ta không ngờ Trương Thác lại dám làm vậy.