Con Rể Quyền Quý

Chương 1588




Chương 1588:

Tổng giám đốc Ngô thấy rõ ràng rằng bản thỏa thuận đầu tiên là do anh ta ký vào lúc trước, nội dung là anh ta lấy miếng đất trong tay ra để bán đấu giá, thỏa thuận còn ghi là anh ta sẽ chỉ lấy lại giá gốc ban đầu mà anh ta đã đưa ra, còn bản thỏa thuận còn lại chính là tập đoàn Nhất Lâm đã bán những miếng đất này cho nhà nước, bên trên bản thỏa thuận cũng có rất nhiều con dấu công chứng để chứng minh điều đó là sự thật.

Ngay khi tổng giám đốc Ngô nhìn thấy bản thỏa thuận thứ hai thì cả người anh ta cứng đờ luôn tại chỗ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tập đoàn Nhất Lâm đã bán những miếng đất đó cho nhà nước sao?

Bạch Bào Nhân nuốt miếng táo trong miệng mở miệng nói: “Cố ý xâm chiếm tài nguyên đất của nhà nước, vi phạm thỏa thuận chuyển nhượng đất đai, tôi nên nói là anh không để quy định của nhà nước vào trong mắt hay là có thể cho rằng các vị đây là muốn…”

Nói đến đây thì Bạch Bào Nhân dừng lại một chút, sau đó khẽ phun ra hai chữ: “Phản quốc? “

Tuy răng Bạch Bào Nhân nói chuyện bằng giọng nói không lớn nhưng khi hai chữ đó nói ra từ miệng anh ta lại giống như là một trận sấm sét, trực tiếp nổ tung bên tai đám người tổng giám đốc Ngô.

Phản quốc!

Tội danh này, không phải ai cũng chống đỡ được! Trong xã hội hiện nay, tội danh phản quốc này chưa từng nghe nói qua, nhưng nếu thật sự bị phán mang tội danh như vậy thì không chỉ đơn giản là bản thân người đó mang tội chết mà còn bao gồm cả người nhà của người đó, đời sau nữa nói chung là những người có một chút quan hệ với người mang tội đều sẽ bị liên lụy!

“Không phải! Tôi dám chắc rằng không có chuyện như vậy đâu!” Tổng giám đốc Ngô bị dọa sợ, sắc mặt từ trắng chuyển sang tím, sợ đến nỗi trực tiếp tiểu ra quần.

“Ồ?” Bạch Bào Nhân nhíu mày: “Nếu không phải, vậy thì vì sao các vị vẫn luôn xâm chiếm đất nhà nước mà không chịu giao đất ra, hôm qua người của tập đoàn Nhất Lâm nhiều lần tới cửa thì bị các vị lần lượt trốn tránh kiếm đủ loại lí do không gặp. Cuối cùng lại đuổi người đi, các vị là có ý gì đây? Tôi còn tưởng ngày hôm qua các vị đều có chuyện quan trọng gì nhưng sao hôm nay các vị lại ở đây ăn uống vui vẻ nhưng lại chậm chạp không chịu giao đất ra? “

Đám người tổng giám đốc Ngô sợ tới mức không ngừng run rẩy: “Chúng tôi, chúng tôi đang nghĩ…”

“Được rồi, tôi không muốn nghe quá nhiều lời giải thích nữa” Bạch Bào Nhân không kiên nhẫn phất phất tay: “Hôm nay tôi muốn nhìn thấy thỏa thuận chuyển nhượng miếng đất này, nếu như không nhìn thấy, hậu quả các vị tự mình nghĩ đi. “

Bạch Bào Nhân nói xong đã thu hồi giấy tờ trên bàn, từ trên ghế đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Những người xông vào trước Bạch Bào Nhân buông đám người tổng giám đốc Ngô ra, bọn họ thu hồi lại súng trong tay, vẻ mặt nghiêm túc đi ra khỏi phòng.

Bạch Bào Nhân đến nhanh, đi cũng nhanh, chờ toàn bộ đám người rời đi, đám người tổng giám đốc Ngô mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần nhưng hai chân vẫn còn cảm thấy mềm nhũn.

Người chưa từng đối mặt với họng súng thì tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được tính áp bức mà họng súng mang đến, cho dù biết rõ trong súng không có đạn thì cũng đều cảm thấy sợ hãi, chứ đừng nói đến đám người bọn họ còn bị chĩa súng vào đầu.

“Tổng… Tổng giám đốc Ngô, chúng ta phải làm gì đây?”

Một người run rẩy lên tiếng.

“Làm thế nào ư?” Tổng giám đốc Ngô hít sâu một hơi, sau đó rống to lên: “Đương nhiên là mau chóng giao đất cho tập đoàn Nhất Lâm rồi! Nếu không thì chúng ta còn có thể làm gì?

Chẳng lẽ các vị muốn mang tội danh phản quốc hay sao?”

“Tổng giám đốc Ngô, vừa rồi chúng ta không thấy rõ giấy tờ của đối phương, bọn họ thật sự là người của nhà nước sao?” Sau khi một người lấy lại tinh thân, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra tuy trong lòng còn sợ hãi nhưng lại có chút không tin.

“Có phải là người nhà nước hay không, các vị tự quyết định, dù sao tôi cũng không muốn kiếm tiền này nữa!” Tổng giám đốc Ngô lắc đầu, nhớ lại cái cảm giác khi họng súng chỉ vào đầu mình khi nãy khiến anh ta thật sự không muốn có lần thứ hai: “Muốn buông tha miếng đất này hay không thì các vị tự quyết đi dù sao thì tôi đã quyết định buông tha rồi!”